Chưa kịp trả lời Trình Kiệt, cô đã vội vàng đi qua tiếp bệnh nhân cần khám gấp.
Công việc lu bu lên khiến cô rất dễ quên đi thời gian, Anh Đào cũng không biết rằng, Trình Kiệt sau đó cũng không có trở về phòng bệnh của mình.
9 giờ sáng kết thúc giao ban, Anh Đào xoa mày mệt mỏi đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Một cái bánh kem việt quất bỗng nhiên được đưa tới trước mặt cô.
Anh Đào sửng sốt, tầm mắt di chuyển qua, nhìn thấy Trình Kiệt đang dựa vào ven tường nhướng mày cười, anh vẫn mặc bộ quần áo mỏng tối hôm qua.
Lúc này Anh Đào mới ý thức được ngày hôm qua anh không có trở về.
Trình Kiệt đem bánh kem đẩy về phía trước, "Bánh kem mới đặt làm xong, nếm thử?"
Anh Đào không có nhận.
Trình Kiệt bỗng nhiên nhíu mày: "A..." Anh không quá thoải mái che đầu lại.
Anh Đào đỡ lấy anh: "Làm sao vậy?"
"... Đau đầu."
Anh Đào nhíu mày nhẹ giọng mắng: "Anh mặc ít như vậy chắc chắn là không thoải mái rồi, không phải em đã bảo anh về phòng bệnh nghỉ ngơi rồi sao?"
Trình Kiệt lười biếng dựa vào trên người cô, tiếng nói thấp thấp: "Giúp anh lấy bánh kem."
Anh Đào không nghĩ quá nhiều liền lấy bánh kem đưa qua.
Trong mắt Trình Kiệt nhiễm ý cười, tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Trong áo anh có thuốc, giúp anh lấy đi."
Anh Đào duỗi tay vào trong túi áo anh, lại không có sờ thấy vỉ thuốc nào, mà lại là một tờ giấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-anh-yeu-tham-truoc/3074555/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.