Editor: Nơ
Sau khi đánh răng xong, Từ Niệm Bắc bị Chu Tự Tề kéo vào phòng khách. Trên bàn ăn có hai bát sủi cảo đang bốc khói, Từ niệm Bắc vốn dĩ không đói, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thì không nhịn được mà nuốt nước bọt, nhoẻn miệng cười với người đàn ông: "Có vẻ rất ngon."
Chu Tự Tề vuốt tóc cô, "Không có em thì sẽ không ngon."
Từ Niệm Bắc: "..."
Không thể không nói, sủi cảo mà Chu Tự Tề nấu rất ngon, hoặc có lẽ là do Từ Niệm Bắc quá đói bụng, cô ăn nhiều hơn bình thường tận năm sáu bát, một ít nước canh trong bát cũng không còn.
Cô sờ bụng, không hề để ý hình tượng mà ợ lên: "No quá đi."
Chu Tự Tề ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ này của cô, khóe miệng mang theo ý cười: "Ra ngoài đi dạo đi."
Từ Niệm Bắc đáp: "Được thôi."
Sau khi thu dọn bàn ăn, hai người tay trong tay đi xuống lầu, từ trong thang máy nhìn xuống là một thế giới trắng xóa.
Chu Tự Tề siết chặt tay cô hơn một chút: "Hình như chúng ta vẫn chưa tổ chức một lễ cưới đúng nghĩa, em cũng chưa mặc váy cưới vì anh."
Từ Niệm Bắc ngẩng đầu nhìn anh: "Làm sao anh biết?"
Chu Tự Tề mím môi, chột dạ liếc nhìn góc trái bên dưới thang máy, nhỏ giọng nói: "Anh không có mất trí nhớ."
"Không mất trí nhớ?!" Thanh âm của Từ Niệm Bắc tăng cao, tròn mắt nhìn anh.
Trong lòng Chu Tự Tề không khỏi hoảng hốt, lo lắng cô sẽ tức giận nên lập tức ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên cần cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-anh-het-muc-nuong-chieu/1017293/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.