Editor: Nơ
"Tôi không có ý đó."
"Anh chỉ muốn nói rằng nếu em không thể chấp nhận bên cạnh anh có người phụ nữ khác, vậy tại sao không cho mình một cơ hội để trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh."
Từ Niệm Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhiều cửa hàng ven đường đã đóng cửa, chỉ có những ngọn đèn đường rực rỡ đung đưa lướt qua tầm mắt cô.
"Nhưng tôi mới 22 tuổi..." Cô chưa từng nói chuyện yêu đương, thậm chí không có can đảm trao bản thân cho một người đàn ông.
Chu Tự Tề khẽ liếc nhìn cô một cái: "Nói như vậy là chê anh già?"
Từ Niệm Bắc mím môi không trả lời.
Lúc trở về căn hộ ở trung tâm thành phố của Chu Tự Tề là đã gần hai giờ khuya.
Đứng ở trong thang máy, cô gái ngẩng đầu đếm sao trên trời, gót chân đứng không vững loạng choạng lùi về sau nửa bước, chợt có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
"Thang máy trong suốt, nói không chừng có người chụp ảnh." Chu Tự Tề giải thích, lặng lẽ sát lại gần: "Sao cơ thể cứng đờ thế, thả lỏng một chút."
Từ Niệm Bắc cắn môi, ngoại trừ trung tâm mua sắm và đèn đường vẫn chưa tắt, thì phía dưới nào còn thấy người.
"Đã muộn như vậy, sao lại có người ngồi canh chụp ảnh."
Chu Tự Tề mỉm cười: "Không phải những vụ bê bối trên Weibo đều được chụp vào lúc một, hai giờ sáng sao?"
Từ Niệm Bắc không nói gì.
***
Căn hộ của Chu Tự Tề chỉ có duy nhất một phòng ngủ.
Từ Niệm Bắc cảnh giác nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-anh-het-muc-nuong-chieu/1017279/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.