Chương trước
Chương sau
Trình Như Ngọc nhún nhún vai: "Được thôi, anh không nói thì thôi vậy. Nhưng nể mặt anh là người mà Vy Vy..."

Câu nói còn dang dở, Trình Như Ngọc bất giác im bặt, vội vàng che miệng.

Chậc, xém nữa nói toạc móng heo ra rồi. Cái miệng quạ này!

Hắng giọng một cái, cô nói lả giả cười: "Khụ, nể tình anh là Hội trưởng, người mà bọn em kính nể, em chân thành báo với anh một tin vô cùng quan trọng. Vy Vy bị La Trọng Huy đưa đi rồi."

Dứt lời, Trình Như Ngọc nhìn Lữ Thiên Luân đăm đăm không rời mắt. Cô chính là chờ đợi biểu cảm của hắn xem rốt cuộc đối với loại tin tức không rõ ràng này hắn có để ý hay không, đồng nghĩa với việc trong lòng hắn, người bạn thân của cô có bao nhiêu phân lượng.

Lữ Thiên Luân khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng tối đi vài phần che giấu toàn bộ sự tức giận đang lan tràn.

La Trọng Huy sao? Thằng nhóc đó mà cũng muốn nhúng tràm người của hắn?

Cố gắng kiềm chế chính mình, hắn nghiến răng ken két: "Người đi nơi nào?"

Nhìn biểu hiện đang cố gắng nén nhịn của người nào đó, Trình Như Ngọc trong lòng cười thành tiếng.

Quả nhiên bà đây đoán không sai mà, cái gã mặt lạnh nhìn đời bằng nửa con mắt này cuối cùng cũng chịu hạ phàm vì mỹ nhân rồi.

Trình Như Ngọc chỉ tay lên trần nhà, nhe răng cười: "Trên sân thượng. Cũng được một lúc rồi."

Lữ Thiên Luân nghe được tin tức liền ngay tức thì đi về hướng thang máy.

Đi được vài bước, hắn đột nhiên quay đầu nhìn người phía sau bỏ lại một câu: "Cảm ơn, xem như nợ em một ân tình." Sau đó hai bước thành ba bước đi thẳng về phía trước.

Trình Như Ngọc nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần, khoé miệng khẽ cong lên.

"Ha, vậy mà ngoài dự liệu thu về thêm một món hời. Cũng được đấy nhỉ?"

Trong đầu nhớ đến người bạn thân của mình, cô âm thầm cầu phúc: "Vy Vy à Vy Vy, không biết cậu dính phải cái gã này là tốt hay xấu đây?"

Tính chiếm hữu của gã này cũng không hề nhỏ à nha.

Người ta thường nói đàn ông có tính chiếm hữu mạnh thì cũng song song là một bình giấm to.

Còn cái gã này á, chắc nuôi cả xưởng giấm cũng không chừng?

Ha ha, Vy Vy cậu đợi bị làm thịt đi.

Còn tớ á, thắng rồi, lại còn thắng đậm nữa.

Bên phía Doãn Khả Vy và La Trọng Huy.

Sau khi lên tới tầng thượng, cô không muốn mất nhiều thời gian nên đề cập thẳng vào vấn đề.

"Tìm tớ có việc gì?"

La Trọng Huy nhìn cô, ngập ngừng hỏi: "Cậu và Lữ Thiên Luân là quan hệ gì?"

Doãn Khả Vy mày liễu khẽ nhăn, tự hỏi vì sao người này lại hỏi cô vấn đề chẳng liên quan gì đến hắn.

Cô phớt lờ: "Cậu có ý gì?"



La Trọng Huy mặt không biến sắc khi cô không có ý định trả lời vấn đề của hắn. Mà hắn, dường như cũng đã đoán trước được điều này.

Vậy thì chứng tỏ một điều, cô và Lữ Thiên Luân vẫn còn chưa đi đến đâu. Hoặc là hắn ta vẫn còn cùng cô mập mờ không rõ, hoặc là cô đối với hắn chưa động tâm.

Kết quả như thế nào thì hắn vẫn còn có cơ hội cùng cô bày tỏ, cho nên hắn phải nắm bắt cho tốt. Trước tiên thăm dò ý tứ của cô, sau đó sẽ tiến hành lựa chọn phương án theo đuổi.

La Trọng Huy cười như không cười: "Không có ý gì cả. Đơn giản vì muốn biết cậu và Lữ Thiên Luân có phải đang hẹn hò hay không mà thôi."

"Chúng tớ như thế nào thì có liên quan gì đến cậu?" Doãn Khả Vy lạnh nhạt hỏi lại.

"Có liên quan." La Trọng Huy bất chợt trở nên nghiêm túc.

Mày liễu Doãn Khả Vy nhíu càng chặt hơn, mắt hạnh cũng ánh lên cảm xúc phức tạp.

"Có liên quan? Liên quan gì chứ?"

La Trọng Huy chiều cao so với cô cũng không chênh lệch lắm nên tầm mắt của hắn khi nhìn cô cũng ngang ngửa.

Sự đĩnh đạc của cô khiến hắn có phần nao núng nhưng hôm nay hắn đã hạ quyết tâm hướng cô giãi bày.

So về gia thế bối cảnh, ngoại hình cũng như trình độ, hắn tự tin vào bản thân không hề thua kém bất cứ người nào. Vì vậy hắn có đủ tự tin để theo đuổi cô. Hắn chỉ e dè một người duy nhất là Lữ Thiên Luân mà thôi.

Cho dù cô và Lữ Thiên Luân đã thực sự đến với nhau thì thế nào, hắn cũng không ngại cùng người khác tranh đoạt. Chưa đi đến bước cuối cùng, ai thắng ai thua cũng còn chưa biết được.

La Trọng Huy tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào mắt Doãn Khả Vy, cất giọng đầy thâm tình: "Tôi thích em, muốn theo đuổi em."

Doãn Khả Vy hai mắt trợn tròn, theo phản xạ lùi về sau hai bước, không dám tin vào câu nói vừa mới nghe được từ người đang đứng trước mặt.

Kiếp trước người mà gã La Trọng Huy này muốn theo đuổi là Trình Như Ngọc cơ mà, sao bây giờ đối tượng lại chuyển thành cô rồi?

Đây rốt cuộc là sai ở chỗ nào vậy?

Ôi cmn, thật sự là đau đầu chết mất!

Cô nhìn hắn, cười gượng gạo: "La Trọng Huy, cậu không bị ấm đầu đấy chứ? Người cậu thích không phải là Như Ngọc à?"

Mi tâm La Trọng Huy bất giác nheo lại.

Lúc trước đích thực là hắn cảm thấy Trình Như Ngọc rất đáng yêu, cũng đã từng có ý định theo đuổi cô ấy. Nhưng từ ngày nhập học nhìn thấy Doãn Khả Vy với vẻ ngoài cùng tính cách khác biệt với lúc trước, hắn lại cảm thấy hứng thú với cô nhiều hơn.

Khi nhìn thấy cô cùng Lữ Thiên Luân ngày ngày kè kè cùng một chỗ, cảm giác ghen tị càng lúc càng rõ ràng hơn khiến hắn không thể không làm điều gì đó.

Cho nên hiện tại hắn mới muốn cùng cô đối chất, hướng cô tỏ tình. Cho dù kết quả như thế nào hắn cũng sẽ không bỏ cuộc, cùng với Lữ Thiên Luân đấu đến cùng.

Ánh mắt La Trọng Huy sâu kín nhìn Doãn Khả Vy, như muốn khảm sâu vào khiến cô bất giác lạnh sống lưng, vô cùng bức bách và khó chịu. Nó giống như tia X muốn thông qua mắt cô bóc trần suy nghĩ trong lòng cô một cách trần trụi.

Lữ Thiên Luân cũng đã từng nhìn cô như thế này nhưng ánh mắt của hắn vô cùng ấm áp, lại mang theo sự yêu chiều cùng mê luyến.

Có lẽ Trình Như Ngọc nói đúng, Lữ Thiên Luân cũng có chút tình cảm với cô, không phải chỉ mình cô tự mình đa tình.

Vậy có phải nói lên rằng nếu cô đối hắn thổ lộ, xác suất thành công là rất cao có phải không?



Xem ra cũng nên suy xét đến vấn đề nan giải này rồi.

La Trọng Huy cười khẽ: "Ai nói với em tôi thích Trình Như Ngọc?"

Doãn Khả Vy chột dạ, cười gượng gạo: "Nghe mọi người nói."

Cô chính là đang lấp liếm, bởi vì thời điểm này La Trọng Huy còn chưa có tình ý gì với Như Ngọc cả, tầm hai tháng sau gã này mới có động tĩnh bắt đầu đi theo đuổi cô nàng. Hắn cùng với Ngô Minh Thắng hai người đấu đá tranh giành người đẹp.

Mãi đến khi tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa có ai thành công. Cuối cùng một năm sau Trình Như Ngọc lại tuyên bố hẹn hò với Đoàn Trung Hiếu.

Tình trường đúng là ngang trái như vậy đấy!

Này sẽ không phải vì cô trọng sinh mà thay đổi chứ?

Cô lặng lẽ thở dài trong lòng.

La Trọng Huy nụ cười nơi khoé miệng càng thêm sâu.

Hắn để ý tới Trình Như Ngọc cũng chưa từng có người thứ hai biết thì cô làm sao biết?

Có phải hay không trong lúc vô tình cô cũng đã để ý tới hắn, cảm thấy hắn đã để ý đến người khác nên mới chuyển mục tiêu?

Vậy không bằng hắn tiến thêm một bước buộc cô phải đưa ra lựa chọn?

La Trọng Huy tiến thêm vài bước áp bách Doãn Khả Vy đối diện với hắn: "Tôi không thích Trình Như Ngọc. Người tôi thích là em."

Doãn Khả Vy lúc này không biết lấy đâu ra can đảm, sóng lưng thẳng tắp, sóng mắt cũng thập phần kiên định đối diện hắn, không chút kiêng kị, dõng dạc nói: "Vậy tôi cũng nói thẳng cho anh biết... Tôi! Không! Thích! Anh!"

La Trọng Huy vẫn không chịu thua thiệt, truy hỏi đến cùng: "Vậy em thích ai? Lữ Thiên Luân sao?"

"Tôi thích ai đấy là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu."

Hắn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, trịnh trọng tuyên bố: "Em không nói thì tôi xem như em không thích ai. Cho nên từ hôm nay trở đi tôi sẽ bắt đầu theo đuổi em."

Doãn Khả Vy trợn trừng mắt: "Tôi đã nói tôi không thích cậu."

La Trọng Huy nhún nhún vai: "Hôm nay không thích không có nghĩa sau này cũng như vậy."

"Sẽ không có ngày đó!"

Một giọng nói kiên định vọng ra từ phía sau lưng Doãn Khả Vy. Liền sau đó cánh tay rắn chắc của hắn nắm lấy tay cô kéo mạnh, che chắn trước mặt cô.

Ánh mắt hắn nhìn La Trọng Huy vô cùng sắc bén mà La Trọng Huy cũng không hề tỏ ra thua kém.

Hai cặp mắt nhìn nhau như sấm sét vang rền, giương cung bạt kiếm vô cùng ghê rợn khiến Doãn Khả Vy đứng ngoài cuộc mà cũng cảm nhận được sự rét lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

La Trọng Huy khoé miệng nở nụ cười trào phúng: "Anh dựa vào đâu mà dám khẳng định như vậy?"

Hắn nhìn Doãn Khả Vy đang nép sau lưng Lữ Thiên Luân, lên tiếng gọi: "Vy Vy!"

Cô đang muốn lên tiếng nói "Tôi với cậu không thân" nhưng Lữ Thiên Luân đã lên tiếng cắt ngang: "Em đi xuống dưới trước đi. Lát anh xuống tìm em sau."

Thế nên cô đành phải nuốt lời muốn nói xuống, vô cùng nghe lời hướng hắn gật đầu: "Được." Sau đó ngoan ngoãn rời khỏi trước ánh mắt kinh ngạc của La Trọng Huy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.