"Không biết!"
Doãn Khả Vy uể oải lắc đầu. Nếu cô biết thì cần gì phải ngồi đây mặt ủ mày chau?
Thông qua hành động của Lữ Thiên Luân, cô chỉ có thể khẳng định hai người đó có quen biết nhau, hơn nữa mối quan hệ còn không tầm thường.
Cô ta nói hai người có hôn ước, mà cô ta còn được bà nội hắn cho phép đến đây tìm hắn. Vậy còn cô, cô là gì trong mối quan hệ của hai người?
Không dễ dàng gì mới được trọng sinh làm lại cuộc đời, chẳng lẽ cứ như thế mà buông bỏ tất cả sao? Thật sự không cam tâm mà!
Nhưng là nếu sự thật như những gì cô ta nói, vậy cô chẳng khác gì tiểu tam xen vào giữa hai người họ?
Rốt cuộc cô nên làm như thế nào mới tốt đây?
Trình Như Ngọc khoác vai cô, cất giọng ranh mãnh nửa an ủi, nửa châm chọc: "Cậu như thế này là muốn hai tay dâng Lữ Thiên Luân cho cô ả kia à?"
Buông đũa trên tay xuống, Doãn Khả Vy ngả lưng về ghế, thở dài một hơi: "Tớ biết làm sao được, còn chưa biết thực hư thế nào, không thể chụp mũ linh tinh được."
"Vậy... lỡ như ả ta thật sự có hôn ước với Lữ Thiên Luân, cậu tính sao?"
Doãn Khả Vy một lần nữa rơi vào trầm mặc. Cô thật sự không biết, cũng không dám đối mặt với vấn đề này.
Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần ở đây đoán già đoán non nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi. Cô là người cầm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778428/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.