Tôn Hạ Linh phóng ánh mắt hình viên đạn tràn ngập tơ máu về phía chiếc siêu xe đang dần khuất dạng, hai tay nắm chặt thành quyền đến nổi gân xanh.
Vẻ mặt của cô ta lúc này thật sự vô cùng đáng sợ khiến nữ sinh đi bên cạnh cô ta cũng phải giật mình, vội vàng lên tiếng gọi: "Hạ Linh, cậu ổn chứ?"
Tôn Hạ Linh bị lay động liền hồi thần, thu lại ánh mắt cùng sự tức giận vừa dâng lên, bày ra dáng vẻ hiền lành nhu nhược của thường ngày, khẽ cười: "Tớ không sao! Đi thôi, tớ mời mọi người ăn tối, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tớ trong phần thi vừa rồi."
Một nữ sinh trong nhóm cười xoà: "Khách sáo cái gì. Bạn bè thì nên giúp nhau không phải sao?"
Cô ta gật đầu: "Ừm, vậy đi thôi."
Lữ Thiên Luân cho xe lái vào gara của nhà hàng mà hai người vẫn thường xuyên ghé đến.
Tắt máy xe, hắn ngay tức thì lấy điện thoại gọi đến một dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa thông, hắn lập tức phân phó: "Tôi đến rồi, mang đồ ăn lên đi." Sau đó tắt điện thoại mà không cần biết đối phương bên kia có nghe hắn nói gì hay không.
Doãn Khả Vy hai mắt trợn tròn nhìn hắn: "Anh gọi cho ai vậy?"
"Cho nhân viên nhà hàng, nói họ mang đồ ăn lên. Anh đã đặt bàn rồi."
Cô cười gượng: "Anh có cần gấp gáp như vậy hay không? Còn chưa đến bảy giờ mà!"
Lữ Thiên Luân nghiêng đầu sang nhìn cô, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778371/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.