Rời khỏi bệnh viện, Doãn Khả Vy cùng Anthony lập tức trở về nước.
Ngồi trên máy bay, Anthony vẫn không nhịn được nghi hoặc liền quay sang hỏi cô: "Vì sao không ở bên cạnh chăm sóc cậu ta mà vội vàng trở về? Có phải hôm qua Lữ tổng đã nói gì với em phải không?"
Mày liễu cô chợt nhăn lại, nhìn ra ngoài cửa kính máy bay, lạnh nhạt trả lời: "Đúng là bác ấy có nói với tôi vài việc, tôi đã suy nghĩ rất nhiều nên mới quyết định trở về, không tiếp tục làm phiền anh ấy nữa. Tất cả là vì muốn tốt cho anh ấy."
Anthony trầm mặc nhìn cô. Tuy không nhìn ra cô đang có tâm tình gì nhưng không hề khó đoán cô đang rất đau lòng, cũng không nỡ rời xa Lữ Thiên Luân nhưng buộc phải làm như vậy. Nếu là anh ta, anh ta cũng sẽ làm điều tương tự, tạm thời rời đi là tốt nhất cho cả hai.
"Đành lòng không?"
Cô bất chợt quay qua nhìn hắn nở nụ cười gượng gạo: "Không đành lòng thì làm được gì?"
"Vậy tiếp theo em có dự định gì?"
"Tiếp tục công việc của mình thôi. Thời gian tới tôi sẽ khuếch trương công ty, chắc là anh phải vất vả rồi."
Anthony khẽ nhướn mày, cười như không cười: "Vất vả sao? Tôi chỉ xem đó như một thử thách mà thôi. Thời gian gần đây quá mức nhàn rỗi rồi, tôi còn đang muốn tìm chút gì đó kích thích đây."
Cô nở nụ cười thản nhiên nhất trong ngày, giơ bàn tay nhỏ nhắn về phía người ngồi bên cạnh: "Vậy mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778319/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.