Câu trả lời của Lữ Thiên Luân quá mức thuyết phục khiến cho Doãn Khả Vy nhất thời không tìm được lời phản bác, cô im lặng tiếp tục suy nghĩ câu hỏi tiếp theo.
Hắn ngồi bên cạnh cười đầy ý vị thâm trường, đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm che giấu sự chột dạ trong lòng. Chỉ là rượu chỉ vừa vào miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Doãn Khả Vy tung một câu nói sấm sét khiến rượu nơi cổ họng bị nghẹn lại, hắn cứ thế ho sặc sụa.
"Vậy tại sao lại cho em tài nguyên nhiều như vậy trong khi trợ lý chỉ có nguồn tài nguyên nhất định?"
Thấy hắn bỗng nhiên ho đến đỏ bừng mặt, Doãn Khả Vy không nghĩ nhiều lập tức lại gần giúp hắn vỗ lưng, lo lắng hỏi han: "Anh không sao chứ?"
Hắn vừa ho vừa lắc đầu xua tay: "Khụ khụ... Không sao! Anh không sao!"
Thấy hắn đã trở về bình thường, cô về lại ghế ngồi nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn nhắn không rời.
Hắn lấy khăn lau miệng, quay sang nhìn cô cười gượng gạo: "Thực tế thì đúng là khảo nghiệm nhưng ba anh đâu quy định không được tìm nguồn tài nguyên? Chỉ cần không sử dụng người đã được đào tạo bài bản là được."
Cô nhíu mày, cứ cảm thấy có điều gì đó khuất tất nhưng lại không đào ra được có chỗ nào không đúng. Cuối cùng cũng phải đồng ý cách nói của hắn.
"Nhưng sao lại là em?"
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy khiến cô có chút nao lòng, tim trong lồng ngực cũng bất giác đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778285/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.