Thấy Doãn Khả Vy ngoan ngoãn gật đầu, Lữ Thiên Luân rốt cuộc cũng chịu buông tha. Hắn đưa tay lên xoa đầu cô, cất giọng sủng nịnh: "Quần áo của em anh đã chuẩn bị từ sớm, đều ở trong phòng thay đồ."
Khoé miệng cô chợt co rút: "Anh âm mưu từ sớm rồi phải không?"
Cúi đầu nhìn chính mình, xong cô lại ngẩng đầu nheo mắt nhìn hắn nói tiếp: "Anh làm sao biết size đồ của em?"
Hình ảnh khiếm nhã ngày nào đó chợt xẹt qua trong đầu. Không chỉ một lần hắn ôm cô, hôn cô rồi tay không an phận sờ mó lung tung.
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn trân trối, nói không nên lời: "Anh... anh... anh..."
Người nào đó lại tiếp tục trêu chọc, đưa tay lên chạm vào bờ vai trần của cô vuốt ve mơn trớn, cười như không cười: "Anh làm sao?"
Doãn Khả Vy á khẩu phồng má. Hắn chính là biết còn cố tình hỏi, còn làm ra vẻ oan ức lắm vậy, da mặt dày cũng không phải vừa đâu.
Lữ Thiên Luân phì cười thành tiếng: "Ha ha... được rồi, anh không chọc em nữa. Mau đi tắm rồi xuống dưới ăn tối thôi, thím Ngô đợi lâu lại tưởng chúng ta ở trên này làm đại sự."
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn sau đó định bụng ôm chăn chạy đi. Nhưng là cô chỉ vừa kéo chăn nhích đi một chút, hạ bộ người nào đó liền loã lồ đập vào mắt khiến cô xém chút ngã nhào xuống giường, cũng may hắn nhanh tay đỡ lấy kéo cô trở về vị trí cũ.
Một người xấu hổ đỏ mặt đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778261/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.