Siết chặt vòng tay ôm lấy Doãn Khả Vy, Lữ Thiên Luân thều thào nói: "Vy Vy, anh xin lỗi, là do anh không bảo vệ được em!"
Cô dựa vào ngực hắn trúc trắc lắc đầu: "Không a Luân, anh không có lỗi. Là do em bất cẩn không tự bảo vệ được chính mình."
Vỗ về tấm lưng trần trước đó đã bị hắn kéo khoá xuống, hắn nhẹ giọng an ủi: "Tất cả đều không sao rồi. Đám người đó anh đã bắt lại hết, sẽ sớm tìm ra kẻ chủ mưu thôi. Ngoan, không khóc nữa, có anh ở đây rồi."
Cô ôm chặt lấy hắn khóc thêm một trận cho nhẹ lòng. Khóc đủ rồi, hắn giúp cô lau nước mắt trên mặt, lòng hắn cũng nhẹ nhõm hẳn. Thật may cuối cùng mọi người đều bình an.
Những lời kể về giấc mơ của cô một lần nữa vang lên trong đầu hắn, một cái tên cũng theo đó xuất hiện.
Ánh mắt hắn bắn ra tia sắc lạnh. Đợi qua ngày mai, người của hắn hẳn đã tra ra được kẻ chủ mưu, hắn sẽ khiến kẻ đó phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.
Ổn định tâm tình, Doãn Khả Vy rốt cuộc cũng nhớ ra cô bạn thân của mình, liền ngẩng đầu hỏi: "A Luân, Trình Như Ngọc thế nào rồi? Cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ?"
Hắn gật đầu: "Ừm, hẳn là không sao. La Trọng Huy chắc đã tìm được cô ấy rồi."
Khi đó hắn chỉ chuyên tâm vào Doãn Khả Vy, không còn hơi sức lo nghĩ đến người khác nên đã giao lại cho La Trọng Huy. Hẳn là anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778247/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.