Đồng hồ điểm không giờ, Lữ Thiên Luân dường như đã không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, lập tức đẩy cửa ban công bước vào phòng.
Không gian lãng mạn khi nãy không hề thay đổi, có chăng chính là toàn bộ đèn trong phòng đều đã bị tắt đi, chỉ còn lại một ngọn đèn pha lê trên trần được mở với công suất nhỏ nhất, khiến cho toàn bộ gian phòng chìm vào không gian mị hoặc.
Lữ Thiên Luân sững sờ đứng tại chỗ quét mắt nhìn toàn bộ không gian trước mặt, tròng mắt phóng ra tinh quang, hắn dường như có dự cảm chẳng lành.
Ngay lúc này, một giọng nói yêu kiều từ sau lưng vang lên càng khiến hắn chết lặng tại chỗ.
"Anh mau nhắm mắt lại."
Hắn còn muốn hỏi vì sao nhưng thanh âm kia một lần nữa vang lên làm cho lời muốn nói ra liền nuốt ngược trở lại.
"Không cần hỏi, cứ làm theo em là được rồi."
Lời nói dụ hoặc như vậy, hắn dù có không muốn cũng không có cách nào từ chối, lập tức nhắm mắt lại theo ý muốn của chủ nhân giọng nói kia.
Thấy hắn đã nhắm mắt, Doãn Khả Vy hài lòng mỉm cười, lập tức lấy dây vải đen đang cầm trên tay nhanh chóng kiễng mũi chân bịt mắt hắn lại, thủ thỉ bên tai: "Đừng hỏi gì hết, ngoan ngoãn nghe lời em nói đi."
Thắt dây bịt mắt xong, cô nắm lấy tay hắn kéo về phía giường: "Nào, đi theo em... Tới rồi, anh mau ngồi xuống."
Lữ Thiên Luân hết sức phối hợp ngồi xuống giường theo yêu cầu của cô, trong lòng thì không khỏi đánh trống, suy nghĩ xem cô đang muốn cho hắn bất ngờ gì mà lại phải thần bí đến mức này.
Thị giác mất đi thì thính giác cùng khứu giác sẽ trở nên tinh tường hơn, phán đoán này là vô cùng chính xác bởi vì hiện tại hắn chính là đang ở trong hoàn cảnh này.
Bên tai hắn vang lên thanh âm sột soạt giống như tiếng va chạm của vải vóc, tiếp sau đó là tiếng nước chảy hoà vào tiếng leng keng của hai mảnh thủy tinh.
Mi tâm hắn chợt nhíu lại phán đoán hành động của cô. Rất nhanh hắn đã nhận được câu trả lời khi cô tiến về phía hắn.
Trên tay Doãn Khả Vy một lần nữa cầm một sợi dây vải, sau đó bước lên giường dạng chân ngồi lên đùi hắn đồng thời kéo hai cánh tay của hắn về phía sau rồi cầm lấy sợi dây cột hai cổ tay hắn lại.
Lữ Thiên Luân bị hành động của cô doạ cho ngây ngốc: "Vy Vy, em muốn làm gì?"
Doãn Khả Vy "suỵt" một tiếng, tiếp tục hành động cột dây của mình. Xong xuôi, cô cầm lấy ly rượu đã được rót sẵn đưa đến bên môi hắn: "Nào, nhấp một ngụm rượu, thử xem mùi vị này thế nào?"
Hắn nghe lời mở miệng, cô chậm rãi đổ rượu vào miệng hắn, chất lỏng thấm vào đầu lưỡi truyền đến cảm giác cay cay lại ngọt ngào, theo độ lên xuống của yết hầu đi vào dạ dày.
"Mùi vị thế nào?"
"Rất ngọt."
Cô "ồ" một tiếng, ngửa cổ dốc hết phần rượu còn lại trong ly thủy tinh vào miệng, sau đó ôm lấy gáy hắn, nghiêng đầu chạm vào môi hắn, đưa toàn bộ chất lỏng kia vào miệng hắn.
Lữ Thiên Luân bị doạ không nhẹ nhưng cũng không hề tỏ ra kháng cự, nhanh chóng nuốt xuống.
Khoang miệng sau khi trống trải, Doãn Khả Vy đưa lưỡi của chính mình luồn lách vào bên trong khuấy đảo, quấn lấy lưỡi hắn bắt đầu nụ hôn kịch liệt nhưng không quá lâu, chỉ đủ để ai kia cảm nhận tư vị.
Sợi chỉ bạc nối dài hai đầu lưỡi rồi đứt rời khi khoảng cách dần tăng lên, một tay cô vẫn ôm lấy gáy hắn để trụ vững chính mình, tay còn lại vân vê ngực hắn qua lớp áo sơ mi mỏng, khoé miệng cong lên: "Vậy thì tư vị này thế nào?"
Mặc dù mắt đã bị bịt kín nhưng Lữ Thiên Luân có thể đoán được hiện tại sắc mặt của Doãn Khả Vy như thế nào, chắc chắn vô cùng đắc ý nhưng cũng xấu hổ không kém, nếu không cô đã chẳng bịt mắt hắn rồi chủ động bức bách hắn như thế này. Đúng là vô cùng thú vị nhưng cũng khiến hắn vô cùng khó chịu vì bị dày vò. Người phụ nữ của hắn lá gan càng lúc càng lớn rồi.
"Tư vị thật không tệ, rất ngọt, rất mê người."
Cô nở nụ cười ngọt ngào: "Muốn thử lại không?"
Hắn gật đầu: "Muốn."
"Em cũng nghĩ vậy."
Không để hắn chờ đợi thêm, cô nghiêng người rót lưng ly rượu, sau đó ngồi trở lại ngay ngắn trên đùi hắn, cất giọng khiêu khích: "Có muốn kích thích thêm một chút không?"
Mày rậm Lữ Thiên Luân khẽ nhướn lên, yết hầu cũng chầm chậm di chuyển: "Rất chờ mong."
Hai chân cô quặp chặt vào hông hắn để giữ thăng bằng, sau đó bàn tay non mềm chậm rãi cởi bỏ từng chiếc nút áo của hắn rồi kéo xuống. Nửa thân trên với cơ ngực vạm vỡ và cơ bụng săn chắc tức thì hiện ra khiến hai mắt cô sáng bừng, lặng lẽ nuốt nước miếng.
Thân hình này... Thật cmn muốn chảy máu mũi mà, còn đẹp gấp vạn hình bán nude của người mẫu nam trên tạp chí nữa. Cũng may hắn không nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này, nếu không cô thật sự bị hắn khinh bỉ vì cái ánh mắt mê trai của mình mất.
Nuốt nước miếng thêm một lần, Doãn Khả Vy mới cầm lấy ly rượu uống cạn, sau đó tiếp tục đút cho hắn.
Có lẽ lần này lượng rượu vào miệng quá nhiều hoặc là do cô cố tình muốn như vậy nên trong quá trình môi chạm môi, một ít tràn ra ngoài chảy xuống cần cổ rồi xuống ngực hắn. Cho dù như thế cũng không hề ảnh hưởng đến hành động khiêu khích của cô, nụ hôn sâu vẫn cứ tiếp tục, đôi bên giằng co chiếm thế thượng phong.
Doãn Khả Vy biết bản thân sắp trào thua, lập tức thu lại đầu lưỡi, rời đi môi hắn.
Những tưởng cứ thế là xong, hành động tiếp theo của cô càng khiến hắn sững sờ gấp bội. Môi cô chạm vào yết hầu của hắn hôn xuống, mút nhẹ, sau đó tiếp tục di chuyển chung quanh, xuống xương quai xanh rồi dừng lại tại vùng ngực. Chỉ là những nơi môi cô đi qua đều không ngừng dùng đầu lưỡi mơn trớn, rồi dùng răng cắn nhẹ, thành công khiến người nào đó rùng mình mà hít ngụm khí lạnh.
Lữ Thiên Luân miệng không tự chủ "ưm" lên một tiếng, sau đó lại nghiến răng ken két: "Vy Vy, mau dừng lại."
Doãn Khả Vy dĩ nhiên nào chịu nghe lời, càng thêm ra sức dùng răng cắn mạnh vào nụ hoa nơi ngực hắn, sau đó lại dùng lưỡi liếm qua một lần mới chịu buông tha: "Đủ kích thích không?"
Lữ Thiên Luân khống chế chính mình, tiếp tục nghiến răng: "Học được từ đâu trò khiêu khích này hả?"
Đưa tay lên chạm vào những nơi hằn dấu răng nhè nhẹ, khoé miệng cô nhếch lên đầy đắc ý: "Học từ anh!"
Câu trả lời của cô thành công chém cho hắn một đòn trí mạng. Đúng là không ít lần hắn dùng chiêu trò khơi mào dục vọng của cô như thế này, bây giờ lại bị cô phản đòn dùng gậy ông đập lưng ông, thật sự cmn cạn lời không cách nào phản bác. Bây giờ hắn bị cô giam giữ như thế này, có muốn lật lại tình thế cũng phải cần thời gian.
Được, hắn tạm thời nhịn, để xem cô còn tiếp tục bày trò gì nữa.
Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười giảo hoạt: "Vy Vy, xem ra anh quá nuông chiều em rồi. Nói xem, quà sinh nhật đặc biệt là em nói đâu rồi? Bây giờ lại dụ hoặc anh như thế này là sao hả?"
Doãn Khả Vy ôm chặt lấy hắn, vươn người chạm vào vành tai hắn thổi khí, cũng không quên liếm nhẹ một cái rồi mới nói: "Mang em tặng anh có được không?"
Sống lưng Lữ Thiên Luân vì một câu nói này mà lạnh toát. Từ lúc cô bắt đầu khiêu khích hắn, lẽ ra hắn phải nhìn thấu ý đồ của cô rồi mới phải. Chậc, bây giờ xem ra người phụ nữ của hắn nếu như chưa thực hiện xong mục đích thì nhất định sẽ không chịu dừng lại đâu.
Được rồi, hắn lại tiếp tục nhịn, chờ cô chơi đủ rồi hắn phản công cũng chưa muộn. Hắn âm thầm nói: "Đêm còn dài, Vy Vy, em tốt nhất dám chơi dám chịu!"
"Vậy em nói xem, anh nên hưởng dụng món quà đặc biệt này như thế nào đây?"
Cô cười thành tiếng, sau đó trượt xuống khỏi người hắn, nghiêng người cọ sát đôi gò bồng đảo cao ngất vào ngực hắn, thều thào bên tai: "Để em phục vụ là được rồi!"
Dứt lời, cô ngay lập tức chạm vào thắt lưng hắn kéo ra, tiếp tục tháo nút quần rồi khoá kéo, cuối cùng là chiếc quần tam giác bên trong.
Tiểu đệ đệ rục rịch đã lâu, nay được phóng thích lập tức ngóc đầu dậy ngạo nghễ đứng thẳng.
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy nhưng bây giờ lại nhìn thấy một cách tường tận, Doãn Khả Vy không khỏi hít ngụm khí lạnh, âm thầm chửi thề trong lòng: "Cmn kích thước này cũng quá vĩ đại rồi, vậy mà không ít lần nó oanh tạc nụ hoa bé nhỏ của cô. Nhưng là thật cmn cô lại không kiềm chế được mà muốn thật nhiều mới ghê chứ!"
Lại lặng lẽ hít sâu một hơi, đâm lao thì phải theo lao, kế hoạch của cô vẫn cứ phải tiếp tục, cứ xem như đang ăn kem là được rồi.
Quỳ xuống bên thành giường, cô nép mình giữa hai chân hắn, bàn tay phải chầm chậm chạm vào vật kiêu hãnh của hắn. Cảm giác nóng bỏng thô ráp truyền đến khiến cô hoảng hốt trong một giây, sau đó lại làm như không có chuyện gì nắm chặt lấy, vuốt nhẹ.
Xúc cảm mềm mại từ hạ thân truyền đến khiến Lữ Thiên Luân một lần nữa cứng người, hắn rít gào qua kẽ răng: "Vy Vy, em đừng thách thức sức chịu đựng của anh!"
~~~~~~\`
\[*H\+ \=\> Hắc não quá! Có khi nào chết vì mất máu quá nhiều hok*???
*Cấp máu đọc tiếp chương sau nghen cả nhà!!! Hắc hắc*...\]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]