Cố Huyền lôi hắn đi đến hoa viên, nụ cười trên mặt dĩ nhiên biến mất, thần sắc có chút phức tạp: “Không nghĩ tới em lập tức liền biến thành em họ anh.”
Hứa Thầm trong lòng run sợ nhìn chung quanh, phát hiện chỉ có hai người bọn họ, cảm thấy sởn tóc gáy, đây là muốn giết người diệt khẩu sao…
Hắn nuốt nuốt nước miếng, không dám nhìn Cố Huyền: “Là… Đúng vậy…”
“Em hình như rất sợ anh.”
“Có…sao?”
“Em đang phát run.”
“A…đại khái là đứng lâu…chân mỏi.”
“Anh nói là giọng em.”
“Được rồi, tôi thừa nhận có một chút.”
“Vì sao?”
“Không vì sao…”
“Vì anh hôn em à?”
Sát! Thật sự là vạch áo cho người xem lưng! Còn có, cái gì mà hôn với không hôn nói trực tiếp như vậy sao?
“Có lẽ thế…”
“Ngày đó thật sự xin lỗi.” Cố Huyền đột nhiên dời đề tài.
Mắt nhìn vết sẹo kết vảy nơi thái dương Cố Huyền, Hứa Thầm chột dạ nói: “Không, không sao cả.
“Anh tìm em rất lâu.”
“Tôi không ở chỗ đó nữa.”
“Vậy sao đổi số di động?”
“Không có gì, chỉ là muốn bắt đầu một lần nữa.”
“Em sẽ quên Lâm Tiêu chứ?”
“Không biết nữa.”
“Tiểu Kỳ, kỳ thật anh ——” Cố Huyền đột nhiên nghiêm túc.
“Hoá ra hai đứa trốn ở chỗ này!” Một người đàn ông nhuộm tóc vàng rực, thân mặc lễ phục trắng đi tới, đánh gãy lời của Cố Huyền.
Cố Huyền nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn hắn: “Anh tới làm cái gì?”
Cố Thu Trì đem tay khoát lên vai Hứa Thầm, cười: “Đương nhiên là tới làm quen em họ rồi~”
Tuy rằng Hứa Thầm đối với Cố Thu Trì oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-yeu/100088/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.