So với tình hình thực tế, sự lo lắng của tôi hoàn toàn không cần thiết.
Gia đình Quân thực sự rất tốt. Suốt bữa cơm quây quần ấm cúng, ba mẹ anh chẳng hề tạo áp lực cho tôi. Vì đã từng gặp qua, lúc tôi mới tới, họ liền xem tôi như người thân thiết, nói chuyện gần gũi.
Thoạt đầu nhìn họ, tôi nghĩ họ trầm lắng, giống Quân. Nhưng càng về sau, tôi nhận ra rằng Quân và ba mẹ anh không hề trầm lắng như tôi nghĩ. Trong nhiều trường hợp, họ chỉ nói khi cần phải nói, thậm chí nếu được họ có thể biểu đạt trong một vài từ. Nhưng ở cạnh người thân - những người đem đến cho họ niềm tin và sự hạnh phúc, họ lại có thể vô tư trò chuyện, cởi mở chân thành.
Tôi nhìn gia đình bốn người nhà Quân, đột nhiên nhớ bố mẹ mình. Từ hôm bị mẹ mắng, tôi vẫn chưa về nhà lần nào. Hôm rồi, mẹ gọi tôi, nhắc ngày giỗ ông nội. Tôi biết ý nên hôm nay tự trở về.
Xong bữa, tôi phụ mẹ Quân rửa chén. Giọng bác gái rất hay, là kiểu giọng miền trung lai với miền nam, nghe nhẹ nhàng và thanh thoát. Hai bác cháu vừa rửa chén vừa nói chuyện, đột nhiên nghe nhà bên cạnh cãi lộn, tiếng chửi bới vọng lại rất to.
Mẹ Quân buông chén, đi nhanh ra hiên nhà nghe ngóng. Tôi cũng theo sau. Một lát sau, Đăng có mặt. Ngôi nhà phát ra tiếng cự cãi không ngờ lại là nhà bố mẹ chị Trang. Trong cái sân lớn, một nhóm hơn chục người đang đứng, hình như đều là hàng xóm sang hóng chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-tua-mua-roi/126941/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.