Trong phòng quan sát, Lạc Lan sau khi xem xong các số liệu kiểm tra sức khoẻ, mỉm cười nói: "Chúng ta có thể chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật 19 tuổi cho Trạch Ni rồi."
Trong một giây, khắp cả phòng vang lên tiếng reo hò vui sướng, thậm chí có người vừa cười to, vừa lén lút lau nước mắt.
Cuộc chiến này đến bây giờ mới thật sự kết thúc. Tuy rằng trên pháp luật, tất cả mọi tội danh đều do Lạc Lan gánh chịu, nhưng bọn họ đã "tham dự quá trình giết người" này, trong những lời chỉ trích gay gắt của toàn bộ liên bang, cuộc sống hàng ngày của họ vẫn cực kỳ khổ sở, chịu áp lực lớn.
Sở Mặc vừa nhẹ nhàng vỗ tay, vừa hỏi Thần Sa đang im lặng lạ thường đứng ở bên cạnh: "Đang nghĩ gì vậy?"
Thần Sa nhìn Lạc Lan trong đám người: "Trên chiến trường tôi giết rất nhiều người, cô ấy lại cứu người."
Sở Mặc cảm khái nói: "Cha tôi sau khi xem xong đoạn video ca mổ của công chúa, nói rằng cô ấy so với gene của cô ấy còn quý giá hơn."
"Đồng ý!"
Sở mặc nghe Thần Sa nói chuyện cực kỳ nghiêm túc giống như quan chỉ huy, liền phì cười: "Tôi đi đối phó với đám "cá sấu hung hăng" ở bên ngoài đã."
"Cảm ơn!" Thần Sa hết sức trịnh trọng.
Sở Mặc buồn bực thở dài: "Ai bảo năm đó còn nhỏ không biết chuyện, không cẩn thận đã ngủ chung với cậu chứ? Nếu đã ngủ cùng rồi thì phải chịu trách nhiệm thôi."
Thật khéo, đúng lúc tiếng cười nói trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-lac-ngan-ha/2095895/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.