Sáng nay sau khi đến trường học thì nó kêu Hạ Vy lên lớp trước, còn nó thì một mình đi lang thang tìm Thế Phong hỏi thăm chút. Đang khẽ bước trên hành thang thì nó mới thấy người con trai nổi bật với mái tóc đỏ giữa sân cỏ, cậu ta đang ngồi ngắm nhìn bầu trời trông rất cô đơn.
"Anh Phong, sao anh lại ngồi đây một mình vậy"
nó bước nhanh đến và hỏi. Thế Phong thoáng ngạc nhiên, xoay đầu lại nhìn. Vừa thấy nó thì cậu ta liền cười tươi.
"Tiểu Yến, là em à"
Nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thế Phong và hỏi giọng quan tâm.
"Vết thương của anh sao rồi, có còn đau lắm không?"
Thế Phong vừa lắc đầu vừa cười nói
"Chỉ là vết thương ngoài dạ thôi cô bé ngốc à, đã không còn đau nữa rồi"
Nó thở ra nhẹ nhõm và vui cười.
"Vậy em mừng quá rồi"
Thế Phong nhìn nó không chớp mắt, cậu ta luôn cảm thấy nụ cười của nó rất vô tư và rất trong sáng. Hơn nữa lúc nào nó cũng mang cho cậu ta một cảm giác ấm áp, cậu ta cảm thấy mến nó lắm.
"Trần Tiểu Yến, hoá ra mầy đang ở đây"
một giọng đầy đanh đá bỗng vang lên từ phía xa. Thế Phong và nó bất giác xoay đầu lại nhìn thì thấy Thanh Hiền cùng một đám người đang bước đến với vẻ mặt hung hăng.
Vừa nhìn thấy đám người Thanh Hiền thì Thế Phong liền đứng dậy, đưa tay ra che chở cho nó và lạnh lùng hỏi
"Mấy người muốn gì?"
nó đứng phía sau nhìn Thế Phong mà lo lắng, cậu ta vẫn còn đang bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-hoc-tro/558656/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.