Hôm nay như mọi ngày, sau khi nói lời tạm biệt với người yêu của mình ở truớc sân trường thì Tiểu Yến nó cùng với cô bạn thân Hạ Vy lên lớp. Đang đi giữa hành lang rộng lớn thì tụi nó thấy Trí Quang đưa Lùn lên lớp, trông hai người thật ngọt ngào. "Chào buổi sáng nhé Nhi Nguyễn. Quang." - Nó vui vẻ chạy đến gần hai người bạn của mình. Trí Quang với Lùn vừa nghe tiếng thì biết là ai rồi, cả hai xoay lại và cùng mỉm cười: "Buổi sáng vui vẻ nhé Tiểu Yến." Khi đến gần thì nó khẽ nhíu mày lại, nụ cười tươi trên môi cũng tan biến. Vì khuôn mặt xinh đẹp của Lùn hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một miếng băng keo cá nhân. Ngay cả Hạ Vy nhìn thấy cũng nhíu mày lại. Nó lo lắng hỏi: "Nhi Nguyễn, mặt mày bị sao vậy?" Lùn bất giác đưa tay che đi miếng băng keo cá nhân trên mặt mình, nhỏ thật không biết phải giải thích làm sao? Hạ Vy thấy Lùn im lặng nên tỏ ra khó chịu hỏi: "Có phải bị ai đánh không? Mày mau nói đi." Lùn khẽ thở dài, thôi chết. Cả cô bạn Hạ Vy cũng lên tiếng hỏi rồi, không xong thật rồi. "À không, chỉ bị trầy thôi..."- Lùn nhẹ lắc đầu. Hạ Vy và nó vừa nhìn là đã biết nhỏ đang nói dối rồi. Nó nắm lấy tay Lùn và hỏi: "Sao lại bị trầy chứ? Thật ra đã có chuyện gì vậy?" Trí Quang lúc này mới lên tiếng nói: "Là Thanh Hiền lớp 11a1 đánh đấy." Nghe xong tất cả mọi người đều thoáng ngạc nhiên. Lùn xoay qua đánh vào vai người con trai đang đứng bên mình: "Anh nói ra làm gì chứ?" Nó nhìn Lùn với ánh mắt nổi giận: "Thật ra đã có chuyện gì? Mày mau nói rõ cho tao biết đi Nhi Nguyễn" Hạ Vy cũng nhìn Lùn mà nói: "Tiểu Yến nó nổi giận thật rồi đấy." Đến mức này dù Lùn không muốn nói cũng phải nói: "Được, tao nói. Chuyện là hôm qua tao với anh Quang đi siêu thị chơi thì tình cờ gặp Mỹ Ngân và Thanh Hiền...nói được vài câu thì...Thanh Hiền đã tát vào mặt tao một cái hết sức mạnh...nên bị trầy chút..." Nghe xong thì nó là người nổi giận lôi đinh: "Chị ta quá lắm rồi tao phải tìm chị ta tính sổ mới được." Nói xong nó liền xoay lưng, chạy thật nhanh. "Này Tiểu Yến, mày đừng làm lớn chuyện mà." - Lùn vội với nói theo. Nhưng đáng tiếc, nó đã chạy mất bóng rồi. Lùn vội xoay sang nhìn Hạ Vy thì lại thấy cô đang nhếch môi cười vui. Nhỏ hỏi: "Này Vy, sao mày không cản Tiểu Yến đi, lỡ xảy ra chuyện thì sao?" Hạ Vy vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi mình: "Tao lâu lắm rồi không được nhìn thấy nó nổi giận như vậy. Cứ để nó tìm Thanh Hiền tính sổ đi, bỏ qua hoài không phải là cách." Vừa dứt câu thì cô bước nhanh đi, theo nó. Lùn đứng đơ người ra, rốt cuộc đang là tình hình gì đây. Thường ngày người nổi giận muốn đánh nhau luôn là Hạ Vy, còn nó luôn là người ngăn cản cớ mà. Sao hôm nay trái ngước vậy, thật khó hiểu mà. "Còn đứng ở đây làm gì nữa, mau đuối theo Tiểu Yến đi." - Trí Quang bước tới và nói. Lùn khẽ giật mình, gật đầu. Rồi cả hai nhanh chóng đuổi theo nó, sợ sẽ lớn chuyện. Lớp 11a1 cũng là lớp học của Văn Thiện và Khánh Nghĩa nên thấy nó chạy vào thì cả hai giật mình. Văn Thiện đứng dậy và hỏi: "Có chuyện gì vậy Tiểu Yến, sao em lên đây?" Nó không trả lời anh mà cứ bước thẳng vào, đến bàn của Thanh Hiền: "Tại sao chị lại đánh Nhi Nguyễn." Lúc này mọi người bắt đầu vây quanh lớp học. Văn Thiện và Khánh Nghĩa thoáng ngạc nhiên, ả ta đã ra tay đánh Lùn? Thanh Hiền vẫn bình thản ngồi ở đó và khẽ cười: "Tao thích đánh ai thì đánh người đó thôi, không đến lượt mày quản." Nó vốn đang giận mà nghe ả ta nói càng giận hơn: "Thanh Hiền, tôi không cần biết chị bày mưu tính kế hại tôi như thế nào và cũng như không quan tâm đến. Nhưng nếu chị dám dụng đến bạn bè của tôi thì tôi nhất định sẽ không để chị yên đâu." Hạ Vy đứng trước cửa nhìn mà khẽ cười, lần này Thanh Hiền chọc giận nó thật rồi. Văn Thiện thì rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nó nổi giận như vậy, từ khi quen biết nhau thì nó luôn ngoan hiền mà. Thanh Hiền chạm rãi đứng dậy, ánh mắt ả ta đầy khinh thường: "Không để tao yên thì mày làm gì được tao? Hả? Tao mới không để Tiểu Yến mày yên đấy. Dám hại em trai tao bị đuổi học, tao sẽ bắt mày phải trả giá đắt." Nó lúc này quát lớn lên: "NGƯỜI HẠI THANH HOÀNG BỊ ĐUỔI HỌC CHÍNH LÀ CHỊ ĐÓ. Từ trước giờ Thanh Hoàng đã học hơi tệ rồi mà chị lại kêu cậu ấy bày trò hại người khác như vậy, không bị đuổi học mới lạ đó." Thanh Hiền mở to mắt nhìn nó: "Mày dám lớn tiếng với tao?" Rồi ả ta giơ tay lên cao, tính tát tay nó. Nhưng thật đáng tiếc, không thành công. Tay vừa đến thì nó nhanh bắt giữ lại, ánh mắt nó giờ rất tức giận. Văn Thiện đứng đơ người ra, anh không tin vào mắt mình nữa. Sao...hôm nay nó dữ quá vậy, giống như một người khác. Lúc này Lùn xen đám đông chạy vào: "Tiểu Yến, mầy bình tĩnh lại đi mà." Nó vẫn giữ chặt tay Thanh Hiền và lạnh lùng nói: "Chị hãy mau xin lỗi Nhi Nguyễn đi." "Không bao giờ." - Thanh Hiền cứng đầu không chịu nói lời xin lỗi. Ả ta muốn rút tay mình ra khỏi ra tay nó nhưng chẳng thể được, nó nắm quá chặt. Lùn vội lắc đầu: "Không cần đâu, không cần xin lỗi đâu mà. Tiểu Yến, mày mau buông tay ra đi." Nó nắm chặt cổ tay Thanh Hiền thêm, cố ý để ả ta chịu cảm giác đau chút: "Nếu chị còn không xin lỗi Nhi Nguyễn thì đừng trách nhé." "A đau quá. Mày có mau buông ra không Trần Tiểu Yến."- Dù rất đau nhưng Thanh Hiền vẫn hung dữ quát vào mặt nó. Đúng là ả ta chưa biết sợ là gì mà. Lùn xoay qua nhìn Hạ Vy mà hỏi: "Trời ơi Vy, sao mày cứ đứng yên ở đó hoài vậy?" Hạ Vy vừa cười vừa nói: "Vì tao thấy Tiểu Yến hôm nay làm rất đúng mà. Ê bạn thân, tao ủng hộ mày đến cùng." Văn Thiện và Lùn nghe xong thì liền giật mình, có phải nó với Hạ Vy hôm nay uống lộn thuốc không vậy trời. Khánh Nghĩa lúc bước nhanh đến chỗ nó, đứng đối điện với Thanh Hiền và nói: "Thanh Hiền, cô tốt nhất là mau xin lỗi Lùn đi. Tiểu Yến hôm nay đã nổi giận thật đó, đừng có cứng đầu nữa." Thanh Hiền nghe vậy liền nhìn ánh mắt nó thì quả thật là thấy sự giận dữ, hơn nữa tay ả đang rất đau. Trước tình huống này chỉ còn cách làm theo lời nó thôi, ả ta nhìn Lùn mà nói: "Chị...xin lỗi..." Lùn nghe xong câu đó thật sự không biết nên phản ứng thế nào nữa, nhỏ khẽ gật đầu: "Ờ...ờ...không...sao." Hạ Vy lúc này vui vẻ bước đến khoác vai nó và nói khẽ: "Thôi đủ rồi Tiểu Yến, bắt ả ta xin lỗi là đủ rồi. Mày buông tay ra đi, sắp tới học rồi." Nó buông thì nó buông đó nhưng không phải kiểu nhẹ nhàng, mà là dùng sức đẩy Thanh Hiền ngã mạnh xuống ghế và nói: "Muốn gì thì cứ nhấm vào tôi, đừng dụng đến bạn bè tôi nữa. Nhì Nguyễn. Hạ Vy, chúng ta đi." Nói xong thì nó cùng hai người bạn của mình xoay lưng đi, rời khỏi đó. Thanh Hiền ngồi ở đó xoa xoa cổ tay đau của mình, ả ta nhìn theo tụi nó và nói thầm: "Trần Tiểu Yến, mày dám làm tao mất mặt giữa đám đông như vậy. Tao sẽ bắt mày phải trả cấp đôi." Lùn tinh nghịch khoác vai nó và cười nói: "Tiểu Yến, tao cảm ơn mầy nhiều lắm luôn." Nó nhìn Lùn với ánh mắt khó hiểu: "Sao lại cảm ơn tao?" Lùn vẫn tươi cười nói: "Vì mày đã ra mặt bảo vệ tao, thật sự tao rất vui." Nó nhẹ lắc đầu: "Tại chị ta quá đáng khiến cho tao nhịn không nổi." Hạ Vy đi bên cạnh khẽ cười: "Tao thấy hôm nay mày làm tốt lắm luôn đấy Tiểu Yến, chắc ả ta sợ rồi." "Tiểu Yến."- Một giọng nam vang lên từ phía sau. Tụi nó ngạc nhiên xoay lại nhìn, coi thử là ai. Hoá là hotboy Thế Phong, cậu ta đang bước nhanh đến và nói: "Anh có chuyện muốn nói riêng với Tiểu Yến." Hạ Vy và Lùn nghe hiểu, cả hai gật đầu rồi xoay lưng đi về lớp. "Ủa anh Phong, có chuyện gì vậy?" - Nó thắc mắc hỏi. Thế Phong vừa vỗ tay vừa cười nói: "Không ngờ em lại có lúc hung dữ như vậy luôn đấy. Anh cứ nghĩ em là một người con gái yếu đuối, cần người khác bảo vệ." Nó phồng má: "Lúc giận ai mà chẳng hung dữ chứ?" Rồi nó liếc nhìn Thế Phong và hỏi: "Rốt cuộc anh có chuyện muốn nói với em hay là chỉ muốn chọc em thôi đây." Thế Phong bật cười rồi lấy điện thoại từ túi quần ra và nghiêm túc nói: "Gần đây mới xuất hiện người này, em xem đi." Nó cấm lấy chiếc điện thoại từ tay Thế Phong rồi coi. Trước mắt nó giờ chính là tấm hình, là một người mặc nguyên bộ đồ thun đen và đeo một cái mặt nạ chó sói. Thế Phong nhìn xung quanh, xem có ai ở đó hay không?: "Anh thấy trên áo hắn ta có chữ EVIL nên anh nghĩ là bọn người xấu mà em từng kế... Nghe nói hắn hay cướp mấy tiệm vàng nhỏ và ra tay rất tàn bạo." Nghe xong thì lông mày xinh đẹp của nó nhíu chặt lại, bọn người Evil đáng ghét này càng ngày càng quá. Nó bấm gửi tấm hình đó qua điện thoại của mình rồi liền trả điện thoại lại cho Thế Phong và nói: "Dạ em cảm ơn anh, để tụi em nghĩ cách giải quyết. Thôi đã tới giờ học rồi, em về lớp trước nha." Thế Phong nhìn nó với ánh mắt lo lắng: "Mọi người nhớ cẩn thận đấy." "Dạ em biết rồi." - Nó nhẹ gật đầu rồi vội xoay lưng đi. Bước vào lớp thì nó thấy thầy giào cũng vừa mới đến, đang lấy sách ra giảng nên nó bước nhanh về chỗ ngồi. Nhưng lúc đi ngang qua Huỳnh Thủy và Yến Nhi với Lùn thì nó đều nói khẽ: "Tan học thì hợp mặt, có chuyện gấp." Ba cô bạn nghe vậy liền xoay lại nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Lại có chuyện gì nữa đây, sao trông nó lại căng thẳng dữ vậy. Nó vừa ngồi xuống thì Hạ Vy liền hỏi: "Có chuyện gì vậy mày?" Nó vừa lấy tập sách ra vừa nói: "Tan học rồi nói." *******Hết chương 43********* Đừng bỏ lỡ chương sau nhé
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]