Chương trước
Chương sau
Dù nhìn thấy rõ tình cảm của Tiểu Yến nó với Văn Thiện rất tốt đẹp, cả hai đều tin tưởng nhau. Nhưng không biết vì sao Thanh Hoàng lại không chịu từ bỏ, cứ theo ám nó mãi.
Trưa hôm nay vừa tan học, nhân lúc tụi người Hạ Vy không để ý thì Thanh Hoàng đã bắt nó đi. Không biết cậu ta muốn dẫn mình đi đâu mà trong lòng nó bỗng có linh cảm chẳng lành, hình như sắp có chuyện xấu đến với nó...
Nãy giờ Hạ Vy đang ngồi buột lại dây giày của mình, lúc này mới xong cô vừa đứng dậy vừa nói:
"Chúng ta đi được rồi. Tiểu Yến, hôm nay mày muốn ăn..."
Nhìn lại thì đã không thấy nó bên cạnh nữa nên câu hỏi của cô bị dứt ngang.
"Tiểu Yến, mày đâu rồi?"
Hạ Vy vừa đưa mắt nhìn trong dám học sinh đang chen nhau đi vừa hỏi lớn. Huỳnh Thủy và Yến Nhi với Lùn đang lo thu dọn tập sách của mình bỗng nghe hỏi vậy liền giật mình.
Huỳnh Thủy vội xoay lại hỏi:
"Có chuyện gì vậy Vy?"
"Tiểu Yến không thấy đâu nữa." - Hạ Vy vào thẳng vấn đề luôn, không chút vòng so.
Yến Nhi nhìn mọi người và nói ra sư đoán của mình:
"Có khi nào Yến đói bụng quá đã chạy xuống căn teen rồi không?"
Lùn vội nói:
"Chúng ta mau xuống căn teen coi thử đi."
Hạ Vy nhìn thấy Huỳnh Thủy đang cầm cuốn tập làm văn vốn dĩ đã nập cho cô giáo hồi sớm thì cô đã biết nhỏ tính làm gì rồi, cô nói:
"Yến Nhi. Lùn, hai mày xuống căn teen trước đi."
Yến Nhi và Lùn không hỏi thêm gì nữa chỉ khẽ gật đầu rồi xoay lưng đi.
Hạ Vy nhìn Huỳnh Thủy mà hỏi:
"Lên phòng giáo viên, phải không? Tao đi với mày"
Nói xong cô liền xoay lưng đi. Huỳnh Thủy khẽ cười, sao cô bạn này thông minh quá vậy người ta chưa nói gì mà cô đã biết người ta tính đi đâu rồi.
...
Lúc nãy ở trong lớp Thanh Hoàng một tay ôm vai nó một tay bịt miệng nó, khiến cho nó không kịp phản ứng. Vì vừa tan học rất đông người, cũng rất ồn ào nên tụi người Hạ Vy chẳng hay biết.
"Hoàng muốn làm gì Yến vậy hả? Mau buông Yến ra." - Nó đang vùng vẫy, mong có thể khỏi tay Thanh Hoàng.
Nhưng trời đã định sẵn là con trai luôn mạnh khỏe hơn. Thanh Hoàng vẫn không buông nó ra, cậu ta nói khẽ:
"Yến đừng sợ, Hoàng sẽ không làm gì Yến đâu. Hoàng chỉ muốn cho Yến xem cái này thôi, Yến đi theo Hoàng nhé."
Nó tỏ ra sợ hãi và nói:
"Hoàng buông Yến ra trước đi...Hoàng đang làm đau Yến đó."
Thanh Hoàng khẽ gật đầu và từ từ buông nó ra:
"Xin lỗi, Hoàng không cố ý."
Nó bước lùi phía sau vài bước, cố giữ khoảng cách với Thanh Hoàng:
"Cũng...không...có...gì... Hoàng muốn cho Yến xem gì?"
Thanh Hoàng khẽ cười:
"Cứ đi theo Hoàng đi, rồi Yến sẽ biết."
Nó nhìn xung quanh, sắp lên tăng 9 rồi. Ở đây là trường học chắc Thanh Hoàng không dám làm gì nó đâu, nghĩ thế nên nó gật đầu:
"Được, Yến đi theo Hoàng."
Thanh Hoàng cười nói vui vẻ:
"Cảm ơn Yến."
Lên tới tăng 9, cũng là tăng đặc biệt nhất ở trường học Thanh Quy này. Một căn phòng rộng lớn và xinh đẹp với bốn bức tường đều là thủy tinh, trông thật lung linh. Căn phòng này dành cho tiết học nhảy múa.
Vừa nhìn thấy căn phòng này thì nó liền ngạc nhiên vô cùng, ngôi trường này đúng là nó vẫn chưa khám phá hết thật mà. Sao lại có căn phòng đẹp như vậy, nó vô thức bước vào và xoay vòng.
...
Huỳnh Thủy và Hạ Vy đang đứng trước cửa phòng giáo viên, chuẩn bị hành động. Huỳnh Thủy đưa tay gõ cửa -"Cốc cốc."
Cô giáo Hoài Hương đang làm việc bên trong, nghe tiếng gõ cửa thì liền nói:
"Mời vào, cửa không khoá."
Huỳnh Thủy và Hạ Vy mở cửa bước vào. Cô Hoài Hương nhỏ nhẹ hỏi:
"Có chuyện gì sao hai em?"
Huỳnh Thủy đưa cuốn tập trên tay mình đến trước mặt cô Hoài Hương và cười cười:
"Dạ tại em quên nập tập làm văn của em cho cô."
Cô Hoài Hương cầm lấy cuốn tập từ tay Huỳnh Thủy và khẽ lắc đầu:
"Không sao cứ để đây đi, lát nữa cô sẽ chấm điểm sau."
Rồi cô ấy xoay sang qua nhìn Hạ Vy và lại nhỏ nhẹ hỏi:
"Còn em thì sao Vy, có chuyện gì hả?"
Hạ Vy vừa gãi đầu vừa nói khẽ:
"Dạ...em tự nhiên lại quên sinh nhật của một người bạn trong lớp...mà em muốn làm bạn ấy bất ngờ...nên muốn mượn cô cuốn danh sách học sinh coi chút, không biết có được không ạ?"
Cô Hoài Hương khẽ bật cười:
"Không ngờ hai trong top 20 học sinh giỏi nhất trường này lại lảng trí thế."
Kèm theo lời trêu đùa đó là một cuốn sổ đen to đưa đến trước mặt Hạ Vy:
"Nè, em cứ xem đi."
Hạ Vy vui vẻ nhận lấy cuốn sổ đen to từ tay cô giáo thân yêu của mình:
"Em cảm ơn cô."
Huỳnh Thủy nhìn Hạ Vy mà khẽ gật đầu, ý muốn nói đó đúng thật là cuốn sổ ghi chép thông tin của tất cả học sinh.
Hạ Vy hiểu ý của Huỳnh Thủy liền dở cuốn sổ trên tay mình ra coi và mau chóng tìm cái tên mà mình đang cần.
Sau vài phút thì cái tên đang cần cuối cùng hiện ra, Triệu Than Hoàng. Vừa nhìn thấy cái tên này thì Hạ Vy liền cố đọc thật kĩ, mong sẽ tìm ra gì đó.
Huỳnh Thủy và Hạ Vy nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
"À đúng rồi Thủy, 20 này là sinh nhật của Lùn thật đấy." - Hạ Vy vừa cười vừa nói.
Huỳnh Thủy giả vờ nhìn vào cuốn sổ và nói:
"Cũng sắp tới sinh nhật của Thanh Hoàng rồi kia. Hay là chúng ta cũng mua tặng cậu ấy đi."
Hạ Vy khép sổ lại đặt xuống bàn và gật đầu:
"Mua sách tặng cậu ấy đi để cậu ấy chăm học thêm chút nữa."
Nghe nói đến đây thì cô Hoài Hương liền thở dài và lắc đầu:
"Người chị là một trong top 20 học sinh giỏi nhất trường mà sao người em lại học tệ như vậy chứ?"
Hạ Vy tỏ ra mò tò hỏi:
"Ủa cô, chị của Hoàng là ai vậy cô?"
Cô Hoài Hương nói khẽ:
"Thì là Thanh Hiền đấy, hai em không biết sao?"
Nghe xong Hạ Vy với Huỳnh Thủy đều thoáng ngạc nhiên và buột miệng hỏi:
"Họ là chị em?"
...
Yến Nhi và Lùn chạy khắp căn teen luôn mà chẳng thấy bóng dáng Tiểu Yến nó ở đâu, không biết phải đi đâu tìm nó bây giờ nữa.
Lúc này Khánh Nghĩa với Văn Thiện từ lầu trên đi xuống, thấy hai cô bạn có vẻ đang lo lắng thì liền bước nhanh đến.
"Yến Nhi. Lùn, có chuyện gì vậy?" - Văn Thiện vội lên tiếng hỏi.
Yến Nhi và Lùn đang nhìn xung quanh, nghe hỏi vậy thì liền xoay lại nhìn.
"Tiểu Yến mất tích rồi." - Yến Nhi nói nhanh.
Khánh Nghĩa khẽ giật mình:
"Sao lại vậy?"
Lùn lên tiếng kể rõ hơn:
"Lúc tụi em thu dọn tập sách xong thì đã không thấy Tiểu Yến nữa rồi."
Khánh Nghĩa đưa mắt nhìn xung quanh và vội hỏi:
"Vậy Vy và Thủy đâu rồi?"
Yến Nhi nhìn và nói:
"Hình như hai người họ có công việc riêng thì phải?"
Lùn lo lắng nói:
"Không biết Yến có xảy chuyện gì không nữa."
Văn Thiện im lặng nãy giờ, lúc này anh lấy từ túi áo ra chiếc điện thoại cảm ứng:
"Tìm định vị của Tiểu Yến."
Yến Nhi và Lùn tự đánh vào trán mình một cái, ngốc ơi là ngốc. Sao họ lại quên mất vậy, điện thoại của tụi nó luôn mở định vị mà. Nếu theo định vị thì đã tìm thấy nó từ sớm rồi đâu cần chạy khắp nơi tìm như vậy đâu.
Yến Nhi nhìn Văn Thiện mà nhếch môi cười, anh đúng là luôn giữ được bình tĩnh.
Văn Thiện sau khi xem xong điện thoại liền nói:
"Ở lầu trên."
Vừa dứt câu thì anh vội vã quay lưng chạy đi, thật nhanh. Ba người kìa vui mừng, nhanh chạy theo.
******Hết chương 37*********
Thanh Hoàng rốt cuộc muốn làm gì Tiểu Yến nó đây? Đón đọc tiếp nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.