“Vậy thì trùng hợp thật, quê cậu xa như vậy mà cũng cóthể gặp lai được, đúng là duyên phận.” Tôi cảm thán.
Nhưng không ngờ, Tống Kỳ Kỳ lại bình tĩnh mà nói:“Không phải duyên phận. Mình vì anh ấy mà không ngại đường xa thi vào trườngnày.”
“Hả?”
“Năm mình học lớp 11, bỗng dưng có một thầy giáo rấttrẻ trung vào trường, rất được lòng học sinh, thầy ấy chính là Tiêu Chính. Lúcấy, anh ấy vừa mới tốt nghiệp Đại học Sư Phạm ở tỉnh thành, được phân đếntrường mình dạy môn văn học, nhưng không đắc chí. Một năm sau, anh ấy thi làmviên chức công vụ, và đã đến thành phố A, mình cũng vì thế mà điền nguyện vọnglên đây.”
Tôi cố gắng khống chế sự kinh ngạc, mặc cho trước đâycó đoán thế nào, tôi cũng không thể ngờ rằng Tống Kỳ Kỳ thi vào Đại học A là vìnguyên nhân này. Vì tình yêu. Ngày thường nhìn Kỳ Kỳ e thẹn lại hướng nội nhưvậy, ngờ đâu lại có dũng khí đến thế.
Tôi nói: “Cuối cùng thì cậu cũng chờ được rồi. Chuyệnnày… mình có thể nói cho Bạch Lâm và Hiểu Đường nghe không?” Con người của tôikhông giữ được bí mật, nhưng lại không biết Kỳ Kỳ có muốn cho người thứ ba biếthay không.
“Không sao, chị em tốt mà. Cậu cứ nói đi, mình khônghề gì.” Tống Kỳ Kỳ nói.
Và sau đó thì nó không nói thêm gì nữa, tôi cũng đànhgiữ im lặng.
“Ngày 10 tháng 4, trời trong xanh.
Hôm nay, tôi trông thấy Tống Kỳ Kỳ và Tiêu Chính ngồiđối diện với nhau, mỗi người một câu, trông rất hài hòa và hạnh phúc, thậtkhiến người ta ghanh tỵ.
Vậy… đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-doc-quyen/50670/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.