Vệ Lăng Dương không nghe trả lời, bèn cao giọng hỏi lại:
“Chị Ngô?”
Từ Gia giật môi, muốn đáp lại hắn, song yết hầu khó chịu như bị nghẽn lại.
“Đây.” Lúc này, một người phụ nữ trung niên hơi béo vào phòng, eo mang tạp dề, “Dương Dương, em gọi chị … Ơ, cậu nhóc này tìm ai thế?”
Câu sau là dành cho Từ Gia đang đứng một bên, không dễ dàng gì Từ Gia mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nghe cô hỏi, cậu mới tìm lại giọng nói của mình: “Em …”
“Ơ, chẳng phải em là cậu nhóc trong màn hình máy tính của Dương Dương sao??!” Chị Ngô đột nhiên vỗ tay vì nhận ra Từ Gia, “Năm ấy chúng ta có gặp mặt một lần trong bệnh viện bên Mỹ, là cái lần em đến thăm bà chủ với tiên sinh đó, em còn nhớ không?”
Từ Gia nghe thế bèn sửng sốt một lúc, sau đó kịp thời nhận ra cô là người chăm sóc Hà Mẫn Ngọc năm đó ở Mỹ, còn chưa kịp trả lời, Vệ Lăng Dương phản ứng còn nhanh hơn cậu một bước, bật thốt “Gia Gia”, rồi đứng phắt dậy khỏi ghế, tay vô tình đụng ngã ly nước trên bàn làm nó rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Thế nhưng hắn chẳng bận tâm, tay quơ quào về phía Từ Gia đang đứng ngay cửa, bước được mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, mang theo vui mừng và ngập ngừng mà hỏi:
“Gia Gia, là em sao?”
Gia Gia.
Những năm qua, Từ Gia từng vô số lần mơ về cái ngày Vệ Lăng Dương ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-dep-nhat/1952902/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.