Biên tập: Thiên Duyên
_____
Vệ Trọng Tề được chuyển tới bệnh viện nhân dân H thị đã hơn một tháng, trong lúc nhóm chuyên gia nhiều lần nghiên cứu thảo luận về thương thế y, vận dụng phương án cứu trị có lợi nhất, qua nhiều lần nỗ lực, sinh mạng của y có dấu hiệu bình ổn trở lại, nhưng máu tụ trong đầu không cách nào tan hết, tuy không còn nguy hiểm tính mạng, song người vẫn còn hôn mê.
Lại một tuần trôi qua, Vệ Trọng Tề vẫn không tỉnh, sau khi được chẩn đoán chính xác, bệnh viện tuyên bố y thành người thực vật.
Người thực vật, đồng nghĩa với người sống mà như chết.
Sau khi có chẩn đoán chính xác, Hà Mẫn Ngọc chỉ thấy trước mắt tối sầm, chút hi vọng còn sót lại mấy ngày qua cũng mất đi. Cô được y tá đỡ ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, cầm tay Vệ Trọng Tề đau đớn khóc thành tiếng:
“Sao anh bỏ lại em, em phải làm sao bây giờ …”
Năm đó Vệ Trọng Tề nói muốn giương buồm ra khơi, cô tiễn y đi, chờ nửa đời người, chờ mãi tới khi y hạ buồm trở về, những tưởng một nhà ba người rốt cục có thể đoàn tụ, tai nạn bất ngờ lại phá nát toàn bộ dự định, sao cô có thể tiếp thu.
“Dì, dì đừng khóc mà hại thân.” Nữ y tá biết mấy ngày qua cô đều lén rơi nước mắt, sợ cô khóc hư mắt, bèn vỗ vai cô an ủi.
“Phải đó! Chị dâu đừng khóc, chúng ta nghĩ cách khác, nơi này không được thì chuyển viện, bệnh viện khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-dep-nhat/1952882/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.