Biên tập: Thiên Duyên 
_____ 
Vệ Lăng Dương nhìn khóe môi mỉm cười của Từ Gia, trong lòng cũng vui hết sức, thế là lại dựa sang đòi khen: 
“Tớ ra ngoài chơi còn nhớ mua đồ cho cậu, cậu không khen tớ sao?” 
“Đm, Vệ Lăng Dương ông không biết xấu hổ vừa thôi? Làm xíu việc cũng đòi khen nữa hả?” Phùng Nhuệ ngồi trước hai người thật sự nghe hết nổi, “Ông dứt khoát đừng lấy tên Vệ Lăng Dương nữa, gọi Vệ ba tuổi được rồi.” 
“Cút cút cút, ông nói nhiều quá.” Vệ Lăng Dương cầm quyển vở đập gã, sau đó lại trông mong nhìn Từ Gia, chẳng khác nào Vệ ba tuổi. 
Từ Gia thấy thế bật cười, cầm mấy quyển vở lớn cỡ A4 trong bàn học ra, đưa tới trước mặt Vệ Lăng Dương: 
“Tớ cũng có đồ cho cậu.” 
“Gì thế?” Vệ Lăng Dương cúi đầu mở quyển vở nằm trên cùng, trên góc viết hai chữ vật lý, là vở ghi chép, nhìn chữ viết là biết của Từ Gia, quyển thứ hai là tiếng anh, thứ ba là chính trị. 
Nhìn bút tích trắng đỏ giao nhau, một dự cảm chẳng lành dâng lên, tay Vệ Lăng Dương bắt đầu run rẩy: 
“… Đây là gì?” 
“Cho cậu dùng để học đó.” Từ Gia nói xong lại cầm hai quyển vở trắng đặt trước mặt hắn, dường như không chú ý tới vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của hắn, cực kỳ hào phóng mà nói, “Có điều cậu yên tâm đi, hôm nay làm không xong bài vẫn sẽ có khen thưởng.” 
Vệ Lăng Dương: “…” Tớ mua cho cậu túi nước ấm, cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-dep-nhat/1952858/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.