Tuy Từ Gia ra tay trước, nhưng nghiêm khắc mà nói vẫn do Vệ Lăng Dương gây xung đột trước, nếu không phải hắn xấu mồm, thì sẽ không có chuyện sau đó.
Hà Mẫn Ngọc đau đầu nhìn thoáng qua Vệ Lăng Dương vẫn tỏ ra “Con không sai, con khen cậu ta mà”, cũng lười để ý hắn, đoạn quay đầu nói với Từ Gia:
“Gia Gia con đừng giận, lời thằng nhóc thối ấy con đừng để trong lòng, Gia Gia của chúng ta là nam tử hán, không phải công chúa nhỏ.”
“Con mới là nam tử hán.” Vệ Lăng Dương nghe xong nhỏ giọng lầm bầm, nam tử hán ai mà trắng như cậu ta.
Chẳng qua không ai thèm để ý lời hắn.
“Dạ.” Từ Gia gật đầu với Hà Mẫn Ngọc, tuy cậu tức Vệ Lăng Dương, nhưng trước mặt dì xinh đẹp lại dịu dàng này, ấn tượng cậu vẫn khá tốt, cảm thấy đối phương rất thân thiết.
“Thật ngoan.” Hà Mẫn Ngọc mỉm cười xoa đầu cậu, lần này Từ Gia không né tránh, ngoan ngoãn để cô xoa.
Hà Mẫn Ngọc thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời, nào giống cái tính thối “đầu đàn ông không cho sờ” của thằng con nhà mình, càng nhìn lại càng thích, lại khen cậu mấy câu, sau đó mới nói với bà Khương, “Cô ơi, thật sự xin lỗi ạ, thằng bé nhà con miệng mồm quá tệ, về nhà con nhất định sẽ dạy nó.”
“Đừng nói thế, Gia Gia nhà cô cũng có lỗi, không nên ra tay đánh người.” Bà Khương vội vã nói, quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương vẫn còn ngồi trên đất không chịu dậy, bèn đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-dep-nhat/1952809/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.