Có lẽ, tôi ít vận động nên việc đi lại nhiều khiến tôi hơi mệt nhưng rất vui.
Tôi thích hoa lá, thích những chú chim mới nở. Thích khu vườn trái cây. Tôi thích thiên nhiên trải dài một màu xanh thăm thẳm.
Anh để tôi nghỉ ngơi dưới gốc cây mận. Anh hỏi:
- Em có ổn không?
Tôi phất tay với anh làm dấu:
- Em không sao.
Sau một ngày dài, anh đưa tôi về đến tận nhà luôn.
Đặt lưng xuống giường, tôi liền thiếp đi.
* * *
Từ đó, tôi bắt đầu có một sở thích mới đó là ngày ngày đến nhà anh chơi. Đi dạo trong khu vườn mát mẻ, nhìn ngắm vừa hoa hoa nở. Nhìn anh lúc đang làm việc. Mồ hôi ướt cả áo. Giữa trưa nắng mà anh làm không ngừng nghỉ, tôi lấy một chiếc khăn nhỏ xíu lau mồ hôi cho anh. Không biết từ lúc nào, giữa tôi và anh khoảng cách không còn xa nữa cứ gần mãi.
Nhìn anh làm việc còn tôi ngồi trong bóng mát, anh sợ tôi sẽ bị say nắng. Không cho tôi đi ra chỗ anh làm việc. Tôi vẫn cứ lẽo đẽo đi theo anh. Mặc cho anh la, anh mắng yêu:
- Băng Băng em ngồi yên đi, ngoài này nắng lắm.
Anh phải chạy đi lấy một chiếc áo khoác, bảo tôi khoác vào vì sợ da tôi sẽ cháy nắng và đen thui như anh.
Anh thật biết cách quan tâm người khác.
Anh sợ tôi buồn chán nên ra vườn hái trái cây cho tôi ăn, sợ tôi khát lấy nữa cho tôi uống.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-cua-hoa-dao/2540411/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.