Chu Ngữ Anh nằm dưới thân hắn, như một tác phẩm nghê thuật tinh xảo. Đường Thành Huân cúi người xuống hôn, chóp mũi hai người chạm vào nhau. Mí mắt Đường Thành Huân giật giật nhìn cô, quả nhiên người này hắn vĩnh viễn không bỏ xuống được. 
Đôi mắt Chu Ngữ Anh mềm như nước mùa xuân, ngọt ngào nhìn thẳng về phía hắn. Trái tim hắn đập nhanh hơn. Hắn nghe cô gọi, 
“Chồng ơi!” 
Đường Thành Huân thấy hai hàng nước mắt sinh lí của cô rơi xuống, đầu lưỡi liếm láp chúng, giọng nói khàn khàn mà thâm tình: 
“Anh đây”. 
Hắn lại tiếp tục làm một lúc. 
Sau khi cao trào một hồi, hắn bước xuống giường, kéo người kia lên. Hai chân Chu Ngữ Anh kẹp chặt lấy hông hắn, hai tay thì vòng lấy cổ. Hắn kéo cô đến bên cửa sổ, đè cô lên cửa sổ làm. 
Cửa sổ làm bằng kính nên có thể nhìn ra cảnh sắc bên ngoài và bên ngoài cũng có thể nhìn vào. Chu Ngữ Anh nắm lấy tay Đường Thành Huân: 
“Đừng làm ở đây, người ta thấy mất”. 
Đường Thành Huân bình tĩnh trả lời: 
“Không sao, vườn rất rộng, không ai thấy cả”. 
Khu vườn biệt thự đương nhiên rộng lớn, người bên ngoài nhìn không vào được nhưng người bên trong có thể sẽ thấy, chẳng hạn như bảo vệ. 
Chu Ngữ Anh còn chưa kịp nói thì Đường Thành Huân đã thả cô xuống, áp cô lên cửa kính, đi vào từ phía sau. 
Hai bầu ngực của Chu Ngữ Anh bị ép lên cửa kính tạo ra hai vòng tròn lớn. Người từ phía sau lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-bi-hoan-doi/2833718/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.