Lâm Yên Nhiên giật mình, đến chuyện này mà Tống Tranh cũng biết. Là do cô quá ngốc hay do Tống Tranh quá thông minh vậy? 
Tống Tranh nhìn khuôn mặt mờ mịt Lâm Yên Nhiên có chút ngốc nghếch, trong lòng mềm lại. 
Lâm Yên Nhiên, em có biết, em và người khác không giống nhau ở đâu không? 
Người khác cười, không đẹp như em! Nụ cười của em, ngọt ngào như mật ong vậy, chỉ nhìn thôi cũng đủ để người ta vui sướng. 
Tôi chưa gặp chưa người nào có nụ cười trong vắt mà ngọt ngào như em cả. 
Em có biết, khi em cười, sẽ có người nguyện ý hái mặt trăng xuống tặng cho em? 
Em có biết, chỉ cần em cười với người khác, tôi cũng không nhịn được mà đâm ra ghen tỵ và khó chịu trong lòng đến nhường nào? 
Thành tích của em cũng tốt hơn nhiều người, tưởng thông minh nhưng mà hoá ra cũng chỉ là cô nhóc còn chưa kịp lớn. 
Em rực rỡ dưới ánh sáng dễ dàng làm cho một con chuột sống trong tối tăm u ám như tôi khao khát chiếm lấy. 
Nụ cười ngây ngất, ngọt ngào và hạnh phúc của em, sự thiên chân vô tà mà em vô tình lộ ra chính là màu sắc rực rỡ duy nhất trong thế giới của kẻ sống trong bóng tối như tôi. 
Tôi muốn giữ lấy sự tốt đẹp của em để không bị ai lấy đi mất, cũng chẳng có ai có thể vấy bấn lên vẻ đẹp của em. 
Mà từ ngày hôm đó, Tống Tranh trước mặt mọi người đối xử rất tốt với Lâm Yên Nhiên. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-bi-hoan-doi/2833345/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.