Những cái bóng đen thi nhau nhảy lên nóc nhà cung điện, tiến nhanh về phía cung của sứ giả Hittite. Adonis yên tĩnh nằm trên giường, dường như ông ngủ rất say trong giấc mơ đẹp.
Ánh sáng từ thanh kiếm lóe lên trong không trung, chém thẳng về phía ông, “Keng!”, tiếng binh khí va chạm vào nhau trong nháy mắt. Tên sát nhân kinh ngạc nhìn người đã chặn đường kiếm của mình.
Người mới đến có mái tóc màu bạc, đôi mắt màu hổ phách ánh lên một tia sát khí, “Phập!”. Đường kiếm trên tay anh hạ xuống, kết liễu cuộc sống của tên sát thủ, tất cả những tên còn lại cũng không thoát khỏi số phận.
Bọn chúng đều lần lượt ngã xuống dưới lưỡi kiếm của anh,rất nhẹ nhàng, hầu như không tốn sức lực là mấy. Đến khi người cuối cùng ngã xuống, Izumin mới thu thanh kiếm lại, gạt nhẹ những vệt máu dính trên dó lên rèm giường.
“Adonis! Ngài còn ngủ được sao?” Izumin nhìn người trên giường, vẻ mặt bình thản không có chút cảm xúc. Lúc này, Adonis mới từ từ mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy nhìn anh, đôi mắt của ông toát lên vẻ buồn bả: “Daria, con bé hận ta đến mức này sao?”
Cả đời ông không con cái, con gái của nàng mang đến cho ông cảm giác ấm áp lạ thường. Như nàng đã từng làm với ông, như một gia đình thật sự, nay con bé lại. . . muốn lấy tính mạng của ông sao?
Izumin quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng len lỏi vào phòng, lưu luyến dát lên mái tóc của anh. Anh thở dài, tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-ai-cap/2284837/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.