Hassan mang vẻ mặt thờ ơ nhìn người đầu bếp đang tức giận, hắn đặt tay lên cổ con cừu rồi làm như thể điều đó là đương nhiên : "Tôi đã nói rồi! Nó chỉ bất tỉnh một lát mà thôi!.". Mọi người nhìn con cừu nằm thẳng đơ không hô hấp trên mặt đất, trố mắt nhìn nhau tự hỏi phải chăng anh ta. . . bị điên? Con cừu rõ ràng đã chết. Ông đầu bếp mập tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên, túm lấy cổ của hắn: "Tao không cần biết! Mày mau đền con cừu cho tao!.". Một người đàn ông cố gắng xuyên qua đám đông bu quanh để chen vào chính giữa, miệng nói không ngừng: "Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . .!.". Hassan đưa mắt nhìn người vừa đến, khẽ gọi: "Bác!." Hóa ra ông ta chính là Carep bác của Hassan. Ta chống một tay lên cằm còn tay kia đùa giỡn túi tiền trong tay, nhàn nhã xem kịch hay trước mắt. Carep len qua được đám người đông đúc, nhìn thấy cháu trai mình bị người đầu bếp tóm cổ rồi lại nhìn xuống con cừu nằm ngay đơ trên đất, đại khái ông cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Lần này đã là lần thứ mấy trong tuần rồi, khó trách ngay cả ông cũng phải giận đến tái cả mặt. Nhưng dù sao nó cũng là cháu mình, ông đành phải rút hầu bao, khoác lên bộ mặt tươi cười với ông đầu bếp: "Ai da! Có gì từ từ nói, cháu tôi nó trẻ người non dạ. . . Chú xem xem nhiêu đây đã đủ chưa?.". Vừa nói ông vừa dúi tiền vào tay gã đầu bếp, sẵn tiện kéo luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-ai-cap/113869/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.