“Câu chuyện của anh… nói thế nào nhỉ?”
Thứ Ba tuần này, Trương Vũ Văn lại đến nhà xuất bản để “tu dưỡng tinh thần”. Người tiếp anh vẫn là anh chàng phó tổng biên tập trẻ tuổi, vẫn đeo kính, đôi mắt ánh lên vẻ sắc bén như thường lệ.
“Câu chuyện của anh không thú vị.” Vị phó tổng biên tập vừa nhấp một ngụm cà phê, vừa tựa người vào bàn làm việc, nghiêm túc nhận xét Trương Vũ Văn, “Phải, không thú vị chút nào. Có lẽ chính anh cũng thấy câu chuyện này nhạt nhẽo, bình thường, không hề chứa đựng sự mãnh liệt…” Vừa nói, anh ta vừa đưa tay làm động tác “bắn pháo hoa”, rồi nói tiếp, “Thiếu đi cảm xúc mãnh liệt, thiếu đi những rung động lay động lòng người. Nói tóm lại, có lẽ chính anh cũng thấy nó rất chán ngắt…”
Trương Vũ Văn định giải thích, nhưng rồi lại thôi.
“… Có thể anh thấy nó ổn, cũng khá thú vị.” Vị phó tổng biên tập nói tiếp, “Nhưng anh và phần lớn độc giả cách nhau quá xa, họ không cảm nhận được những điều anh muốn truyền tải. Người kể chuyện thì hào hứng, người nghe thì lại thấy chán ngắt.”
“Vâng.” Trương Vũ Văn tiếp thu lời phê bình.
“Xin lỗi vì nói thẳng.” Vị phó tổng biên tập nói, “Anh độc thân phải không? Chưa từng yêu đương?”
“Chưa.” Trương Vũ Văn đáp một cách máy móc, trước đó anh đã trả lời câu hỏi này một lần rồi.
“Vậy nên những đoạn viết về tình cảm…” Vị phó tổng biên tập lại nói, “Hoàn toàn là tưởng tượng viển vông… Ví dụ như chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-tuc-xa-nam-so-7-duong-giang-loan/3688059/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.