Chương trước
Chương sau
Editor: Yang Hy
8.
Gần đây rất xui xẻo.
Tui khắc một chữ "Thẳng" trên bàn trong ký túc xá, lúc quản lý đến kiểm tra phòng thì bị phát hiện, tui phải đóng một tháng tiền sinh hoạt.
Nếu là trước đây thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tui có thể 246 dùng ké thẻ cơm của cơ bắp 1, 357 ăn ké đồ của lạnh nhạt 0.5, rồi đến chủ nhật lại kêu thẹn thùng 0 mời một bữa.
Nhưng phòng ngủ của bọn tui bị chia cắt, tui cũng không thể nắm đầu mỗi mình thẹn thùng 0 được!
Phải nhanh chóng làm hòa với đại cưa và nhị cưa thôi, từ đây tình ta phải vững chắc hơn vàng, sâu đậm như tình cảm vợ chồng, phải như đôi chim liền cánh cùng nhau bay lượn, à không, bốn con cùng bay!
Về chuyện làm thế nào để hòa giải với cơ bắp 1, tui cảm thấy thẹn thùng 0 có quyền lên tiếng, dù sao bọn họ cũng có tiền án, đây xem như là lần tiến cung thứ hai rồi.
Làm thế nào để xin lỗi? Là quỳ xin lỗi hay là nằm bẹp xuống xin lỗi, quỳ là quỳ bàn phím hay là quỳ điều khiển từ xa, lỡ bị hư thì đổi sang cái bàn rồi tát mình một bạt tai hả, hay là nằm sấp cả người xuống không mặc quần áo lộ ra con gà nhỏ, rồi đầu cúi rạp xuống như tư thế gà mổ thóc ta.
Tui rất chân thành, thật đấy.
Thẹn thùng 0 vẫn chả nói được mịa gì, cậu ta bảo mình không biết. Cậu ta nói lần đầu còn chưa biết tại sao cơ bắp 1 giận mình thì đã làm lành rồi.
Quá trình này tui quen quá rồi, bởi vì tui với lạnh nhạt 0.5 cũng là như thế, chỉ là bọn tui còn chưa làm hòa thôi. Nhưng tui tin là với sức hút trai thẳng của mình, việc thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước ở trong tầm tay rồi.
Má tui nói: "Địch bất động ta động, địch động ta động dữ dội hơn."
Đương nhiên vế sau là tui bịa đó, chỉ là đi kèm với vế trước thì nghe rất có sức thuyết phục thôi.
Hôm nay lạnh nhạt 0.5 trở về ký túc xá để lấy quần áo đi giặt, tui cảm thấy đây là chiến lược đầu hàng của đế quốc. Xét trên việc cậu ta đã chịu thua trước, tui xông lên ôm lấy đùi cậu ta không buông.
"Nhị cưa, nhị cưa ơi nhị cưa!" Than thở khóc lóc những câu thật chân tình.
Vẻ mặt của lạnh nhạt 0.5 chợt thay đổi, có lẽ vì quá cảm động nên không dám nhúc nhích nữa, để mặc cho tui áp mặt vào cẳng chân mình rồi đáng thương tố khổ: "Đều là anh em nhà mình hết, có giận có thù gì thì mình để qua tháng sau cho tui được phát tiền sinh hoạt rồi thanh toán được không. Cậu coi như gửi vào ngân hàng còn có thể tăng lãi suất nữa đi."
"Dịch Linh giận Phó Ý, gửi trước 30 ngày, lãi suất 2 ngày, tháng sau không gửi nữa mà rút luôn được 32 ngày."
Tui đúng là một đứa trẻ lanh lợi!
Đáng tiếc là trò này lại chả ăn thua gì với lạnh nhạt 0.5, cậu ta ngồi xổm xuống rồi vỗ mặt tui, giọng điệu như đang từ biệt di hài cùng tui vậy: "Phó Ý, rốt cuộc cậu có biết vì sao hôm đó lão đại lại giận lão tam không?"
Câu hỏi này giống như: Người nông dân mua về mười con trâu, mỗi con trâu có bốn chân, vấn đề đặt ra là tại sao ông ta không mua heo?
"Thôi bỏ đi, cậu cũng chẳng hiểu gì cả." Lạnh nhạt 0.5 cất bước vô tình rời đi, cậu ta vốn định lấy quần áo rơi xuống đất, nhưng lại bị chính mình giẫm cho một dấu giày.
9.
Buổi tối thẹn thùng 0 trở về ký túc xá, tui nói với cậu ta: "Tui giặt sạch quần áo của lạnh nhạt 0.5 rồi này, giặt tay đó, cậu nói xem cậu ấy có thể rất cảm động rồi tha thứ cho tui hông?"
Thẹn thùng 0 chạy đến ban công xem, lúc quay lại đã "khen ngợi" tui: "Lão út à, cậu tuyệt thật đấy. Quần áo của nhị cưa đều rất đắt, không thể giặt nước được đâu."
Tui chỉ có thể nghe thấy vế đầu, còn vế sau tui bị điếc rồi.
Hôm sau quần áo khô, tui nhấc một cái ghế đẩu ra ngồi ở ban công mà ngẩn ngơ, thẹn thùng 0 hỏi tui nghĩ gì, tui bảo là mình đang nghĩ xem trên đời này có Doraemon hay không?
Cậu ta nhìn thoáng qua đống đồ của lạnh nhạt 0.5 trên giá áo, rụt rè cho rằng mình nói năng rất uyển chuyển: "Chong chóng tre không di chuyển được bé ú đâu."
Tui trừng mắt cậu ta rồi nói ai thèm dùng thứ đồ kia cơ chứ, tui là đàn ông chân chính dám làm dám chịu, tui mà lại bỏ chạy sao.
Chỉ là tui muốn dùng đạo cụ phóng to thu nhỏ của Doraemon thôi, nếu không thì có bán cái mông tui cũng không đền nổi áo sơmi Armani bị teo nhỏ của lạnh nhạt 0.5 đâu.
Tại sao bây giờ trong tiểu thuyết trai thẳng đều nghèo, mà sổ danh bạ đều có tiền như vậy chứ?
Hôm nay tui nói mấy lời này có thể hơi nhỏ giọng một tí: Thước thẳng có thể cong, nhưng tui không thể cong được!
Nhưng nếu cong có thể giàu lên được thì để tui suy nghĩ lại.
Có sổ danh bạ nào bao nuôi tui ba ngàn vạn một tháng, sau đó cờ rút quay trở về thì cho tui năm trăm triệu bảo tui cút đi không, chúng ta có thể nói chuyện đó.
Updated - 02/09/2022
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.