Đội trưởng vệ binh hiện lên sắc mặt tức giận, Long ca là một bọn rắn độc nho nhỏ, nhưng bản lĩnh rất khá, đồng thời cũng hiểu biết quy củ, là một con đường tài lộc quan trọng, hiện tại con đường tài lộc bị người chặt đứt, sao hắn có thể không tức giận?
"Ai giết! Đứng ra!"
Ánh mắt mọi người đều lần lượt tụ lại trên người Sở Thiên.
Đội trưởng vệ binh nổi giận nói: "Được lắm, giết người giữa đường, xem thường pháp luật, quả thực tội không thể tha! Tự giác đi theo ta, nếu không không tránh được da thịt đau khổ!"
Mộng Oánh Oánh xuất đầu giúp Sở Thiên: "Ta không phục, chính là bọn người kia khi dễ chúng ta, Sở Thiên chỉ phòng vệ chính đáng, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy."
"Ai thấy?" Đội trưởng vệ binh quay đầu lại, tiện tay chỉ vài người, "Ngươi sao? Ngươi sao? Hay là ngươi! Ai nhìn thấy tiểu tử này chỉ là phòng vệ chính đáng, hiện tại hãy đứng ra làm chứng!"
Đám người khe khẽ nói nhỏ, không ai dám nói chuyện.
Lúc này một tên du côn bị Sở Thiên đánh ngã giãy giụa đứng lên, bắt đầu khóc kêu thê lương, "Đội trưởng, oan uổng, oan uổng quá!"
Đội trưởng vệ binh hừ một tiếng nói: "Có gì thì cứ nói thẳng, bổn đội trưởng theo lẽ công bằng vô tư, sẽ tự mình chủ trì công đạo cho người bị hại!"
Tên du côn dùng ánh mắt oán độc trừng mắt nhìn Sở Thiên, nước mắt nước mũi chảy xuống nói: "Chúng ta bất quá chỉ tới để ăn, ai biết gặp phải hai tên gia hỏa làm tiền, lão đại tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-tich-vuong-toa/9389/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.