Từ buổi tối thẳng thắn thành khẩn nói ra đó qua đi, tình cảm giữa  Lạc Vân Thanh và Leonard càng trở nên chặt chẽ hơn, khi đi cùng một chỗ lơ đãng tản mát ra vị thúi hoắc chua lòm độc thuộc về luyến ái quả thực khiến người muốn tránh xa ba bước. 
Công việc đã đủ thảm, còn phải bị ép ăn đầy miệng thức ăn? Bọn họ tỏ vẻ cực lực cự tuyệt nha. Nhưng đáng tiếc người rải cơm chó là lão bản của mình, cái gọi là cực lực cự tuyệt cũng chỉ là nói cho có mà thôi! 
Đối với đồ ăn của lão bản, mọi người chỉ có thể cười mà ăn vào cho xong, hơn nữa ăn xong còn phải cảm thán ăn thật là ngon, sau đó khi nhà không có việc gì thì mở một buổi tiệc trà, bàn luận đoạn tình yêu này của bọn họ tại sao lại đột nhiên thăng hoa, thuận tiện lại cảm khái sự tốt đẹp của tình yêu cùng với khoe khoang tình sử yêu đương của bản thân năm đó một chút. 
Ví dụ như hôm nay, sau khi hoàn thành xong công việc, một đám hán tử ta ăn một miếng dưa, ngươi gặm một quả cà chua lại bắt đầu "tiệc trà". 
"Tiểu lão đại chính là tiểu lão đại! Tốc độ yêu đương bay thật nhanh, trước kỳ nghỉ tôi còn cảm thấy giữa hai người bọn họ sao lại có cảm giác không ôn không hỏa, hoàn toàn không giống những đôi tình nhân khác, kết quả mới qua một tuần liền trở nên củi khô lửa bốc? Xí, nhìn ánh mắt của bọn họ nhìn đối phương kìa, ta đều nổi hết cả da gà rồi." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thuc-ta-cuc-ky-co-tien/768363/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.