Lạc Vân Thanh cũng không biết hai đĩa món kho kia của lão Lý và lão Vương bị mọi người dùng lý do cưỡng chế "lấy đồ ăn" chia cho mọi người, nếu biết cậu hẳn sẽ cho thêm nhiều chút, dù sao cậu làm rất nhiều, trừ bỏ tặng cho đội thi công, dư lại để cho Edward ăn đến no căng không thể không uống thuốc tiêu hóa.  
Đúng vậy, no căng! 
Buổi tối khi Edward trờ về mùi thơm của món kho  kỳ thực đã tán đi bảy tám phần, cho nên khi hắn về tới sân mới ngửi được hương vị như ẩn như hiện kia. 
Lập tức, bụng đã đói lại càng cồn cào. 
Chờ Lạc Vân Thanh đem món kho lấy ra liền càng không chịu được, nguyên bản còn đói không chịu nổi ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp đem thịt kho làm đồ nhắm. 
Ở trong sân, thích ý thừa dịp gió lạnh, ăn một miếng thịt kho, uống một ngụm rượu nhỏ, ngày trôi qua quá tốt đẹp. 
Bất tri bất giác, đã xử lý hơn nửa món kho, vì thế cuối cùng ăn no đến mức không ngủ được, chỉ có thể uống thuốc tiêu hóa, cái này làm cho Lạc Vân Thanh hoàn toàn không biếtphải nói gì mới tốt, chỉ có thể hy vọng Edward lần sau có thể tiết chế một chút, bằng không mỗi lần đều no căng như vậy, vậy một nồi to nước kho để lại cho hắn cũng không biết có phải một quyết định chính xác hay không. 
May là buổi sáng ngày hôm sau Edward đã bình thường trở lại, tuy vẫn thực thích ăn món kho, nhưng ít nhất có thể khống chế được bản thân, sau khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thuc-ta-cuc-ky-co-tien/768294/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.