*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đây rốt cuộc là cái quỷ gì a?! Chẳng lẽ Tô Nguyệt muốn ở trong đêm giao thừa này hóa thân thành sói? Ta trước kia sao không phát hiện nàng còn có tiềm chất này a! Ta đột nhiên có một loại cảm giác "Ta là tiểu bạch thỏ", Tô Nguyệt a, "Sói xám" xinh đẹp nhà nàng, phải đối ta ôn nhu một chút a! Ta... Ta... Ta đây vẫn là lần đầu tiên a! Ta sợ đau! Hu hu ~~ nàng nhất định phải đối ta phụ trách a! Ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào dung nhan gần trong gang tấc, nhìn hai mắt phía trên đóng chặt kia, lông mi thật dài khẽ run, quên hết mọi suy tính. Cái lưỡi thơm tho hơi lạnh, nhẹ nhàng cạy ra môi ta, trượt vào trong miệng ta, điên cuồng thu lấy hết thảy thuộc về ta, dùng sức thăm dò mỗi một xó xỉnh trong miệng, truy đuổi trêu chọc đầu lưỡi ta cùng nhau vui đùa. Nụ hôn này nóng bỏng như vậy, có thể tưởng tượng, bên trong ẩn chứa tình cảm cường liệt như thế nào a! Nụ hôn này, cứ như vậy mãnh liệt mà đến, mang một loại quyết tuyệt hủy thiên diệt địa, lại mang một loại phóng túng cùng khẩn cầu không để ý hết thảy, còn mang một loại thâm tình không cho phép cự tuyệt. Ta dần dần bị nụ hôn nhiệt tình này hòa tan, thật sâu đáp trả người trước mắt, không tiếng động an ủi phần thâm tình này. Hương mềm trơn nồng va chạm quấn quanh đầu lưỡi, mùi vị Tô Nguyệt chính là thơm ngọt như vậy, mỗi một lần thưởng thức, đều làm ta lưu luyến quên về. Túy Hoa Nhưỡng hương thơm dễ ngửi, tràn ngập răng môi chóp mũi chúng ta, ta dần dần bị mùi hương này mê say, hôn càng thỏa thích, không kiềm hãm được muốn nhiều hơn một chút, lại nhiều hơn một chút, càng nhiều hơn một chút... Chúng ta hô hấp từ từ trở nên nóng bỏng mà dồn dập, đáy mắt dần dần nhuộm vào sắc thái xa lạ, chúng ta say sưa đòi lấy đối phương, muốn càng gần sát đối phương, dần dần quên đi hết thảy chung quanh, trong mắt, liền chỉ còn lại lẫn nhau. Nhịp tim ta đập càng lúc càng nhanh, cả màng nhĩ liền chỉ nghe thấy tiếng tim đập "đùng đùng đùng đùng" như đánh trống của bản thân. Đôi tay nhỏ bé lành lạnh của Tô Nguyệt, vẫn ở nơi đó lộn xộn moi y phục ta. Từng nơi bàn tay nhỏ sờ đến, không chỉ không thể đem phần hơi lạnh kia truyền qua, ngược lại còn như mồi lửa, nhanh chóng châm ngòi ngọn lửa kỳ quái trong thân thể ta, toàn thân ta trở nên khô nóng khó nhịn, chỉ muốn nhanh lên một chút bỏ đi tầng che phủ trên người, để cho thân thể bại lộ trong không khí, giảm bớt phần khô nóng khó hiểu này. Trên tay, liền không tự chủ bắt đầu giúp Tô Nguyệt, tự cởi y phục mình, thẳng đến khi thân thể hoàn toàn cùng không khí tiến hành tiếp xúc thân mật. Hơi lạnh trong không khí, đánh vào đầu ta nháy mắt thanh minh. Oái, ta đều đã thành khẩn đối đãi, Tô Nguyệt sao còn mang bộ dáng vũ trang đầy đủ này! Không được, ta không thể thua thiệt a! Vì vậy, ta chìa ra ma chưởng, bắt đầu vừa hôn Tô Nguyệt, vừa vội vàng cởi y phục trên người nàng. Mẹ nó chứ! Cái nút này mở kiểu gì nha! Sao khó cởi như vậy! Được! Giờ thì vui rồi, bị ta túm thành nút chết rồi. Ta tức thì khóc không ra nước mắt, trên đầu gấp đến mồ hôi chảy hết ra. Trong lòng nói thầm: "Ta không thể thua thiệt! Ta không thể thua thiệt! Ta không thể thua thiệt!" Trong đầu ta đột nhiên linh quang chợt lóe, thoáng rời môi Tô Nguyệt, đưa hai tay ra, cầm hai bên y phục nàng, dùng sức xé một cái—— "Xoẹt" một tiếng, thanh âm dị thường dễ nghe, vấn đề giải quyết rồi. Trong chớp nhoáng này, lãnh ý dâng trào, khiến cho Tô Nguyệt hơi mở mắt một chút, ta không kiềm hãm được run lên một cái, trong lòng một trận rung động, không khỏi si ngốc nhìn Tô Nguyệt, quên mất động tác. Chỉ thấy Tô Nguyệt hơi mở ra cặp mắt tràn ngập hơi nước, dị thường nhu mì nhìn ta, trên mặt hiện lên sóng hồng nhàn nhạt, chóp mũi rịn ra mồ hôi lấm tấm như hạt châu, một đôi môi xinh đẹp lúc này hơi hiện lên sưng đỏ, kiều diễm ướt át phơi bày trước mặt ta, tựa như đang không tiếng động mời gọi ta. Nàng toàn thân da thịt bại lộ trong không khí, hiện lên bạch quang óng ánh nhu hòa, kích thích con ngươi ta. Cỗ thân thể mỹ hảo này dán thật chặt thân thể ta, làm ta toàn thân một trận run rẩy, nhưng lại không bỏ đi được, chỉ càng muốn đến gần nàng, cảm thụ cảm giác kỳ dị này. Thân thể chúng ta càng đến gần nhau, ta càng có thể cảm giác được một trận vui thích phát ra từ nội tâm, dây cung trong đầu ta như bất chợt bị đứt đoạn, ta không khỏi hung hăng nuốt nước miếng một cái, trong đầu trống rỗng. Người trong ngực như không hài lòng ta chậm chạp, trong lúc bất chợt dừng lại động tác, nhắm lại cặp mắt sóng sánh thủy quang, đưa hai tay ra, vòng ở cổ ta, đem ta kéo đến gần nàng, như trừng phạt khẽ cắn xuống ta môi, tiếp tục tiến hành nụ hôn thật sâu ban nãy. Dần dần, chúng ta đều không chỉ vỏn vẹn thỏa mãn ở nơi này, chúng ta thỏa thích cảm thụ thân thể đối phương, loại động tác thân mật này, dẫn phát một trận hoan du đến tận chỗ sâu trong linh hồn, chúng ta không ức chế được khẽ ngâm ra tiếng. Loại tán thán từ trong thâm tâm này, lại kích thích chúng ta càng nhiệt tình thân cận, quên mình đòi lấy. Từ đó, liền dần dần hình thành một vòng tuần hoàn, quanh đi quẩn lại, tuần hoàn lui tới, qua lại không dứt, chúng ta chìm đắm trong đó, không muốn thanh tỉnh lại. Tô Nguyệt đè trên người ta, trân trọng hôn lông mày, mắt, mũi, miệng, gò má, tai cùng cổ ta, ta không tự chủ được phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Dẫu sao, có thể được người mình yêu, quý trọng đối đãi như vậy, đó là một chuyện hạnh phúc dường nào a! Ta lại may mắn biết bao a! Ta còn có cái gì không thỏa mãn đây? Xem ra, "thanh bạch" ta giữ mấy thập niên, hôm nay liền phải giao phó ở chỗ này. Ta làm xong tâm tư chuẩn bị, vì bản thân sẳn sàng sức lực, bày ra một bộ dáng dấp "mặc quân ngắt hái", an tâm đợi ở nơi đó, chờ đợi thời khắc trọng yếu nhất đến. Éc, chờ một chút! Hình như có cái gì sai sai nha! Rốt cuộc là cái gì sai? Cái đệt! Hóa ra là họa phong không đúng a! Sặc, ta giờ mới phản ứng được, ta bây giờ là nam nha! Loại chuyện này, ở tình huống bình thường không đều là nam thượng nữ hạ sao?! Sao đến lượt ta, liền lật thuyền rồi! Không được! Ta phải đoạt lại quyền chủ động! Vì vậy, ta toàn thân dùng sức, muốn xoay mình đem Tô Nguyệt đè dưới người, đoạt lại quyền chủ động. Tô Nguyệt tựa hồ cũng phát giác ý đồ của ta, cường thế bảo toàn vị trí của nàng. Nhỏ à! Chẳng lẽ cái thân ta mà lại không chống nổi mấy chục cân nhà nàng sao?! Hừ hừ! Nhưng mà, loại chuyện này, cũng không phải như cân bán thịt heo, ai nặng ai làm chủ. Sự thực chứng minh, hàm súc cô đọng mới là tinh hoa! Ta đánh giá sai thực lực của ta, muốn "nông dân xoay mình làm chủ", cũng muốn dùng thực lực nói chuyện, ta bi thảm đoán trúng mở đầu, lại không đoán trúng được hồi kết, cười đến cuối cùng, cũng không phải là nặng nhất. Ta sai chính là ở chỗ, đánh giá cao thực lực bản thân, đồng thời cũng đánh giá thấp năng lực của Tô Nguyệt. Ta uổng công có cái thân thể cao ráo chắc khỏe, lại không lật được Tô Nguyệt cái tiểu thân bản kia! Vị trí của chúng ta, cũng không bởi vì ta cố gắng mà có thay đổi. Sỉ nhục! Sỉ nhục a! Chẳng lẽ ta trời sinh mệnh tiểu thụ, mệnh lý chú định không thể "Công" đức vô lượng, chỉ có thể vạn "Thụ" vô cương?! Aiz, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác a. (*) (*) Con đường này còn dài đằng đẵng, ta còn cần ngược xuôi thỉnh cầu tìm kiếm. – [Ly Tao - Khuất Nguyên.] Yêu nàng, thì không cần để ý những chi tiết này, tùy theo nàng cao hứng là được, về sau ta nhất định sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng, cố lên! Chậc chậc, kể ra thì không ngờ thời điểm Tô Nguyệt bùng nổ tiểu vũ trụ, lại sinh mãnh như vậy! Thật là nhìn không ra a! Quả nhiên người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường a! Ta hoàn toàn buông tha giãy giụa, nín thở chờ đợi thời khắc trọng yếu nhất tới. Tô Nguyệt chần chừ một chút, cắn răng tấn công nhanh một cái, trong nháy mắt nàng đau đến mồ hôi lạnh đều đi ra, chân mày sít sao nhíu lại, không hành động tiếp nữa. Ta lại bị một loại tư vị mỹ hảo thực cốt tiêu hồn chưa bao giờ có bao phủ, trong lòng chính là ấm áp cùng chìm đắm như vậy. Ta nhẹ nhàng hôn mồ hôi giữa trán Tô Nguyệt, ức chế khát vọng thân thể đến từ chỗ sâu trong linh hồn, ôn nhu ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Tô Nguyệt, đừng sợ, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, ta sẽ luôn luôn phụng bồi nàng, đối mặt tất cả mọi chuyện." Ta giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn giữa chân mày nàng, vô cùng thỏa mãn nói: "Hiện tại, chúng ta cuối cùng cũng chân chính ở chung một chỗ!" Như vậy, thật tốt! "Tô Nguyệt, ta yêu nàng!" Ta vô cùng ôn nhu ở bên tai nàng, nói ra lời tỏ tình động lòng người, biểu đạt chân tâm của ta, an ủi đau đớn của nàng. Hai tay nhẹ nhàng ôm Tô Nguyệt, như trấn an dịu dàng vỗ sống lưng nàng. Tô Nguyệt, nếu như có thể, ta nguyện ý thay nàng chịu đựng hết thảy khổ nạn, chỉ nguyện nàng bình an hạnh phúc mà sống. Đợi Tô Nguyệt hòa hoãn lại sau, chúng ta liền nắm tay nhau cùng rong ruỗi giữa những đám mây, toàn tâm toàn ý đi thể hội cái loại vui thích đến từ chỗ sâu trong linh hồn, mặc cho thân thể, đi theo cảm giác... Chúng ta trước nay chưa từng có, giờ khắc nào giống như vậy, linh hồn gần sát như vậy. Cảm giác, từ đây nàng chính là ta, ta chính là nàng, sẽ không có gì, có thể làm chúng ta chia lìa. Nàng, chính là sự tồn tại quan trọng nhất cả đời này của ta... Nến đỏ trong phòng, vẫn còn đang thiêu đốt không biết mệt mỏi, nó chứng kiến một nữ hài xinh đẹp từ từ chuyển biến thành nữ nhân. Bên trong phòng bức tranh một đôi người ấm áp mà kiểu diễm, tựa như làm ánh nến mắc cỡ đỏ bừng, làm ánh sáng cả phòng, đều trở nên mập mờ ái muội. Từng thanh âm làm người ta mặt đỏ tim đập, bên trong đêm ba mươi yên tĩnh này, truyền thật xa, thật xa, để cho mặt trăng đều thẹn thùng trốn vào trong tầng mây không chịu đi ra. Đột nhiên, trong bóng đêm an tĩnh, bốn phương tám hướng đồng thời truyền đến tiếng pháo trúc náo nhiệt —— năm mới đến rồi. Khắp nơi một trận hoan hô. Người trong phòng, tựa hồ chưa từng bị tiếng người náo nhiệt kinh nhiễu, như cũ không biết mệt mỏi say sưa làm chuyện trọng yếu nắm trong tay bọn họ, che giấu bên dưới tiếng hoan hô huyên náo, động tác của bọn họ có xu hướng càng ngày càng kịch liệt... Ánh mặt trời đầu tiên của năm mới, mang hơi thở vui mừng, rất nhanh liền cùng thế gian vạn vật chào hỏi, nhân tiện đem niềm vui thích kia, cũng truyền cho mọi người, trên mặt người người đều hỉ khí dào dạt. Ta mở ra cặp mắt buồn ngủ mông lung, nhìn người trong ngực dị thường nhu mì. Thì ra, Tô Nguyệt rút đi lớp áo ngoài cao ngạo lãnh đạm kia, cũng có thể nhu mì như vậy a! Tuy rằng nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng không tí tẹo nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, cùng khí tức tràn đầy hạnh phúc tản mát trên người nàng. Khí chất trên người nàng, tựa hồ có cái gì đó trong lúc vô tình lặng lẽ thay đổi. Ta không khỏi kiêu ngạo nhếch mép, đây, chính là nữ nhân của ta, nữ tử hoàn toàn thuộc về ta! Tô Nguyệt chầm chậm động đậy thân thể một chút, như có dấu hiệu tỉnh lại. Lần này, ta không trốn tránh nữa, cưng chiều nhìn người trong lòng, nghiêm túc chờ đợi nàng tỉnh lại. Từ nay về sau, ta phải quý trọng mỗi một lần cơ hội chờ đợi nàng tỉnh lại, để cho nàng mỗi một ngày, đầu tiên nhìn đến trong thế giới, có ta mỉm cười tồn tại. Tô Nguyệt mở ra cặp mắt xinh đẹp, kinh ngạc nhìn ta mặt mày vui vẻ gần trong gang tấc, trong nháy mắt, nụ cười ấm áp liền nở rộ trên mặt nàng, làm cho bách hoa đều thất sắc, nhật nguyệt cũng vô quang, nụ cười này rất tự nhiên khiến tất cả mọi thứ chung quanh đều biến thành phông nền. Ta nhẹ nhàng xiết chặt cánh tay ôm nàng, ở trên trán nàng hôn lên nụ hôn nhàn nhạt, ôn nhu nói: "Nguyệt nhi, năm mới vui vẻ!" Nụ cười trên mặt Tô Nguyệt, liền càng thêm rực rỡ, nàng đôi môi hé mở, ôn nhu nói: "Phu quân, năm mới vui vẻ!" Nói xong liền ngẩng đầu, ở trên môi ta mổ nhẹ một cái, tiếp đó nhẹ nhàng nói: "Nguyệt nhi, thích phu quân kêu ta như vậy." "Tốt lắm, về sau mỗi ngày ta đều kêu nàng như vậy được không." Ta cưng chiều phết phết lỗ mũi xinh xắn của nàng. "Ừ." Tô Nguyệt vô cùng vui vẻ chui vào trong ngực ta, nhẹ nhàng đáp lời. Chúng ta ở trên giường nho nhỏ ôn tồn một chút, liền lưu luyến không thôi chuẩn bị thức dậy. Dù sao, năm mới ngày thứ nhất, các chủ tử đã ngủ nướng, truyền đi ảnh hưởng không tốt, Tô Nguyệt càng không có cách nào đối đãi trước mặt hạ nhân. Ta vừa mới đứng dậy, liền nhìn thấy đóa hoa hồng tươi đẹp ở trên giường, như hồng mai nở rộ giữa trời đông giá rét trong tuyết tháng chạp, mỹ hảo mà thánh khiết. Tô Nguyệt bĩu môi, ở trên giường ai oán nhìn ta, bộ dáng kia, ngược lại giống như ta là cái người xấu tội ác tày trời. Ta... Ta đã làm gì a ta! Ta bỗng chốc nhức đầu, sao mà, ta nhớ tối hôm qua người bị cường hình như là ta đi! Ta bất đắc dĩ thở dài, không có biện pháp, Tô Nguyệt bao giờ cũng có thể làm ta không còn cách nào khác, ta ôn nhu dò hỏi: "Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy?" Chẳng lẽ vẫn còn đau?! Tô Nguyệt quệt miệng, nói: "Còn không phải người nào đó, tối hôm qua xé y phục ta, bây giờ bảo ta làm sao gặp người a! Ta hiện tại bộ dáng này, cũng không thể kêu Lưu Huỳnh bọn họ nhìn nha. Vậy phải làm sao bây giờ a?" Khoan nói đã, Tô Nguyệt hiếm khi lộ ra bộ dáng hờn dỗi như vậy, nhìn cảm giác lại có một phen mỹ diệu khác. Kể ra thì, Tô Nguyệt à, nếu mà nàng biết cỗ sức lực cường hãn khi uống say tối qua của nàng, đoán chừng chút chuyện nhỏ lúc này, không đủ để nàng nhét kẽ răng. "Đừng sợ, có ta ở đây!" Ta vui vẻ giương cao mép, rất tự nhiên đi đến tủ cầm y phục của Tô Nguyệt, phục vụ nàng ngồi dậy, sức lực thông thuận trôi chảy, ngay cả chính ta đều cảm thấy chấn kinh. Cảm ơn trời! Theo như hiện tại Tô Nguyệt xấu hổ kiểu này, chuyện tối hôm qua, phương diện chi tiết nàng khẳng định không nhớ, ta vẫn là có khả năng "xoay mình làm chủ" nà! Oa ka ka! Sinh hoạt tốt đẹp dường nào. Đến khi ta giúp chúng ta đều sửa soạn không sai biệt lắm, liền chuẩn bị kêu người hầu tới phục vụ, ai biết, Tô Nguyệt vội vàng ngăn cản ta, đợi sau khi nàng đem khăn trải giường tối qua chúng ta ngủ, trân trọng cất kỹ sau, mới cho phép người hầu tới phục vụ. Lưu Huỳnh mang theo bọn hạ nhân đầu tiên là cấp chúng ta lễ chúc mừng năm mới, sau đó liền bắt đầu bận rộn phục vụ chúng ta tắm sơ qua. Trong lúc đó, nha đầu chết tiệt kia hoặc mặt cổ quái ra sức nhìn chằm chằm chúng ta, hoặc mặt đỏ bừng tránh ánh mắt chúng ta, tự mình bận rộn. Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một cảm giác không ổn. Chòi má! Nha đầu kia tối hôm qua chẳng lẽ nghe góc tường chúng ta! Nếu đúng là vậy, còn không 囧 chết ta a! Hu hu ~ không mặt mũi gặp người a! Đến khi chúng ta đều rửa mặt chải đầu xong rồi, ta liền đi về phía Tô Nguyệt đang sơ trang trước kính, ngồi ở bên cạnh nàng, nhận lấy mi bút trên tay nàng, cười hớn hở nói: "Hôm nay, liền để vi phu, giúp nàng họa lông mày đầu tiên của năm mới đi." Đã từng, không biết ở nơi nào nghe nói qua, ở cổ đại, biểu hiện yêu một nữ tử, có một loại là kẻ lông mi cho nàng, hôm nay, ta cũng nghĩ muốn biểu hiện biểu hiện, thử một chút động tác lãng mạn tràn đầy thi tình họa ý này. Chậc chậc, nghĩ nghĩ cũng ngọt ngấy a! Tô Nguyệt nhìn ta cười mặt ôn nhu, ngọt ngào nói: "Được." Vì vậy, ta liền cầm lên mi bút bắt đầu nghiêm túc vì nàng kẻ lông mi, ấm áp hơi thở nhẹ nhàng phác vào trên mặt Tô Nguyệt, khiến cho nàng không tự chủ được mặt hiện lên một mạt hoa hồng, khiến cho nàng một thân phong hoa không nhiễm bụi trần, tăng thêm một cỗ khí tức nhân gian khói lửa, làm cả người nàng tỏ ra càng chân thực, càng tốt đẹp, càng... là của ta. Tô Nguyệt cứ như vậy si ngốc nhìn ta kẻ lông mi cho nàng, ngay cả khi ta đã vẽ xong, cũng không phát hiện, đối diện ánh mắt ta, thật lâu mới nói một câu: "Phu quân, chàng thật tốt." Sau đó chính là như vậy, gương mặt tươi cười từ trong thâm tâm thắng được hết thảy. Nhìn Tô Nguyệt như vậy, ta cảm giác làm gì cũng đều đáng giá, những thứ khác có hay không đều không cần so đo, chỉ cần ta có người này, liền hết thảy đều tốt. Lúc ánh mắt ta đảo qua kính trang điểm, ta trong nháy mắt thừ ra. Ai có thể nói cho ta, trên cổ ta mấy vệt "ô mai" này là chuyện gì xảy ra?! Đừng nói cho ta, là do cái người cao lãnh như Tô Nguyệt làm ra! Bất quá, hình như trừ nàng ra, cũng không còn ai! Ta... Ta ai oán nhìn Tô Nguyệt, tố cáo tội lỗi của nàng, nàng giống như người không có chuyện gì, tiếp tục trang điểm. Khó trách hôm nay trừ Lưu Huỳnh, còn có nhiều người hầu trong phòng nhìn ta mặt cổ quái, ta đã nói mà, chẳng lẽ ngày hôm qua bọn họ lập nhóm đi nghe góc tường? Hóa ra vấn đề ra ở nơi này nha. Ta còn không coi ai ra gì trơ mắt để bọn họ phát hiện lâu như vậy! Y! Thật là không mặt mũi gặp người a! Tô Nguyệt cuối cùng bị ánh mắt ai oán của ta chọc cười, quả thực không nhịn được, liền ném cái quàng cổ đưa ta, sau đó bản thân vẫn ở đó cười không dứt. Ai có thể nói cho ta, chuyện tối ngày hôm qua Tô Nguyệt rốt cuộc còn nhớ hay không a? Ta còn cơ hội "xoay mình" sao? Cho cái tin chính xác coi! Đang online chờ a! Vì vậy, thời gian tốt đẹp trong sáng sớm đầu tiên của năm mới, liền ở trong tiếng cười vui sướng của Tô Nguyệt cùng ánh mắt ai oán xoắn xuýt của người nào đó, vui vẻ vượt qua, chưa từng dừng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]