Chương trước
Chương sau
Ta cùng Tô Nguyệt lẳng lặng ngồi trên xe ngựa, cảm nhận được trên người nàng tản mát ra không khí kiềm nén, ta biết Tô Nguyệt không quá cao hứng. Vì vậy ta nhẹ nhàng dắt một tay Tô Nguyệt, ôn nhu hỏi: "Đây là làm sao vậy? Có phải vừa rồi có chuyện gì làm nàng không vui?"
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là, không thích có người nói chàng không đúng." Tô Nguyệt nâng lên cặp mắt sáng ngời, đạm định nhìn ta nói, bên trong ánh mắt kia tán phát ra ánh sáng ấm áp chiếu thẳng vào lòng ta.
"Ha ha, kỳ thực cũng không có gì, miệng ở trên người người ta, người ta muốn nói, cứ để cho bọn họ nói là được rồi, cũng không thể bịt miệng bọn họ đi!" Ta thoáng cảm động, cười đùa cợt nhã nói.
"Chàng..." Tô Nguyệt thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó rút về cái tay bị ta cầm kia, quay đầu nhìn sang một bên, không thèm để ý ta.
Ta mặt dày tiến tới, đem đầu đặt lên bả vai Tô Nguyệt, hai tay lần nữa gắt gao bắt được đôi tay nhỏ của nàng, mặc nàng làm sao giãy giụa cũng không thoát được, cuối cùng nàng cũng lười vùng vẫy, liền thuận theo để ta nắm, ta yên lặng nhếch mép, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, người ta cũng là nói sự thật a, ta đã từng là 'Kinh đô nhất hại' nha."
Tô Nguyệt xoay đầu lại trợn mắt nhìn ta một cái, ta tiếp tục cười đùa nói: "'Kinh đô nhất hại' hại người thế nào đi nữa, hiện nay cũng đã bị nàng thu phục rồi, nàng đây gọi là 'vì dân trừ hại', biết không? Đó là công đức được bao nhiêu dân chúng ca tụng phải lập bia nha!"
Tô Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn ta, ta hướng nàng nháy nháy mắt, tiếp tục lầm bầm nói: "Vậy sau này, nữ anh hùng 'vì dân trừ hại', nàng chuẩn bị xử trí ta như thế nào nha?"
Tô Nguyệt nghe vậy, cuối cùng nhịn không được bật cười, sau đó lại cảm thấy chỗ nào không đúng, thu liễm ý cười hờn dỗi trừng mắt nhìn ta nói: "Không đứng đắn!" Ta ngay sau đó cười ha ha lên. Vốn cho là Tô Nguyệt sẽ không lại để ý vụ này nữa, ai biết, Tô Nguyệt im lặng một hồi, dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nhìn ta nói: "Vậy thì phạt chàng, cả đời ở lại bên cạnh ta, không rời không bỏ."
Đón lấy ánh mắt ẩn tình của Tô Nguyệt, ta trong nháy mắt ngẩn ra, ngơ ngác trả lời: "Được." Ánh mắt kia như có ma lực, hấp dẫn ta dần dần đến gần, đến gần, gần thêm nữa, gần đến mức ta đều có thể ngửi được hơi thở của nàng mà vẫn cảm thấy không đủ. Nhìn cánh môi Tô Nguyệt gần trong gang tấc, ta theo bản năng mím môi, tăng thêm hô hấp, muốn đi thưởng thức mùi vị nó. Ngay ở thời điểm ta cách mục tiêu còn có chưa tới một li sắp được đền bù mong muốn, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, bên ngoài màn xe truyền tới một thanh âm: "Khởi bẩm chủ tử, Vương phủ đã đến, các chủ tử có thể xuống xe."
Đờ má ~ a! Tiểu Trung ngươi có phải đặc biệt canh giờ để kêu không nha! Sớm không kêu, muộn không kêu, hết lần này tới lần khác ở thời điểm mấu chốt như vậy ngươi liền kêu! Ta muốn bóp chết ngươi nha!
Tô Nguyệt nghe vậy, lập tức cùng ta kéo giãn khoảng cách, đỏ mặt chỉnh sửa nghi dung một chút, sau đó dùng ánh mắt tỏ ý ta xuống xe đi. Ta không biết làm sao giải trừ tư thế muốn trộm hương kia, ủ rũ cúi đầu giũ y phục, nhảy xuống xe ngựa, sau đó đi đỡ Tô Nguyệt. Tô Nguyệt nhìn ta bộ dáng này, buồn cười giận liếc ta một cái, liền vịn tay ta xuống xe ngựa, sau đó chúng ta liền đi vào Vương phủ. Trước khi bước vào, ta còn hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Trung một cái, Tiểu Trung vẻ mặt khó hiểu. Đến mức, sau khi đi được vài bước, ta còn nghe được Tiểu Trung ở phía sau lén lén lút lút hỏi thăm Lệ Đao: "Uy, ta nói này khối băng mặt, ta hôm nay không làm gì đắc tội chủ tử đi?"
Một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Không biết."
"Hứ, ta nói này! Ngươi nói nhiều mấy chữ sẽ chết sao! Ta sao cảm giác vừa rồi ánh mắt chủ tử nhắm ta có sát khí a." Tiểu Trung vẫn ở nơi đó lải nhải, nhưng không ai để ý tới hắn nữa. Tiểu tử này! Hiện tại mới cảm giác ra không đúng a, đáng tiếc, đã trễ!
Cho đến thời gian ngủ, Tiểu Trung mới được giải thoát ra khỏi khốn cảnh bị ta sai tới sai lui. Ta tắm một lượt, mặc áo ngủ nhàn nhã ngồi ở bàn uống trà, so với hôm qua, hôm nay ta ung dung không ít a. Màn cửa phòng tắm phát ra một trận tiếng vang, ta biết, là Tô Nguyệt tắm xong trở lại rồi.
Ta từ từ giương mắt nhìn lên, oa chời! Hoàn hảo trên tay nắm chặt, nếu không cái ly này nhất định rớt! Tô Nguyệt a, nàng có biết nàng hiện tại cái bộ dáng này có bao nhiêu sức dụ dỗ hay không nha! Chỉ thấy, Tô Nguyệt vỏn vẹn một kiện áo ngủ màu trắng thật mỏng, áo lụa phác họa xuống, dáng người uyển chuyển hiện ra hết không thể nghi ngờ, cổ áo sâu chữ V, để cho rãnh sâu kia lộ ra dấu vết nhỏ, sợi tóc trơn nhẹ, nhu thuận dán ở trên mặt, tăng thêm một loại nhu mỹ. Dưới ánh nến mờ nhạt chiếu xuống, toàn bộ người đều độ lên một tầng sáng bóng mông lung, khiến cho người muốn tiến lên phía trước thấy được điểm tận cùng.
Ta hung hăng nuốt nước miếng một cái, cảm giác nhiệt độ trên mặt kéo lên cao, lan tràn khắp người, không khỏi cổ áo run lên, cấp bản thân quạt gió. Mẹ nha, xem ra ta vẫn không có đối Tô Nguyệt tạo thành sức miễn dịch a! Người ta mới đứng ở kia không lên tiếng ta đã như vậy rồi, nếu ngày nào đó thật sự tới hấp dẫn dụ hoặc ta, còn chịu nổi không! Thật không có tiền đồ! Lại nói ta trước kia không phải cũng như vậy sao, có gì mà ta chưa thấy qua a, từ lúc nào lại không bình tĩnh như vậy nha!
"Vương gia, còn rất nóng?" Tô Nguyệt ở đó ném tới ánh mắt nghi hoặc, mềm mềm nói.
"Ha?! Còn... Còn... Còn tạm." Ta bị nàng nói run lên một cái, thanh âm này thật là muốn mạng a, Tô Nguyệt à, ta vẫn tương đối quen cái giọng lạnh lùng lãnh đạm kia của nàng hơn.
"Đang là mùa đông, Vương gia tốt nhất chú ý một chút, bên trong phòng này tuy có than sưởi, nhưng cũng sẽ nguội lạnh a." Tô Nguyệt nhẹ nhàng nói, thanh âm này như gió nhẹ lướt qua lỗ tai, để cho người dị thường thoải mái.
"A, ừ ừ, ta biết. Chúng ta vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối khuya, bên ngoài lạnh, vẫn là trong ổ ấm áp a." Nói xong ta hận không thể nuốt đầu lưỡi. Tật xấu gì đây?! Rốt cuộc là thân thể ta xảy ra vấn đề, hay là ta xảy ra vấn đề! Hôm nay sao ta cứ có gì đó sai sai! Lời nói này, nghe kiểu gì cũng để cho người phải nghĩ lệch a!
"Ừ." Tô Nguyệt hơi cúi đầu đáp lại, tiếng như con muỗi, mặt nổi lên màu sắc hồng hồng, cho dù ánh nến có lại mờ tối cũng không che giấu được. Tô Nguyệt, không phải như vậy, ta rất thuần khiết nha!
Hôm nay trên giường vẫn là hai chăn, chỉ là, không còn mỗi cái một không gian, mà là, lẫn nhau lần lượt, sít sao chồng lên nhau. Ta cùng Tô Nguyệt từ từ bò vào chăn, song song ngủ ở bên trong. Ta trợn tròn mắt nhìn nóc giường ngẩn người, cảm thấy Tô Nguyệt cũng trợn tròn mắt không có ngủ, ta từ từ xoay người, đối mặt với Tô Nguyệt nhìn mặt nghiêng của nàng, Tô Nguyệt tựa như có cảm giác, cũng từ từ xoay người lại, cùng ta tương đối mà ngắm. Sao cứ cảm giác hai người chúng ta mắt đều sáng như sao nha.
Ta nhẹ nhàng tiến tới hôn một cái lên đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Nguyệt, ôn nhu nói: "Ngủ ngon." Liền lập tức trở về chỗ cũ, nhắm mắt ngủ.
Ta thật lâu không nghe được thanh âm phía đối diện, cho đến khi đối diện truyền tới tiếng hít thở đều đều, ta mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, Tô Nguyệt nàng, hẳn là ngủ rồi đi. Ta tiếp tục nhắm mắt lại lầm bầm: "Ừm ~ ừm." Giả vờ như trong giấc mộng làm động tác vô ý thức, chậm rãi đưa ra cánh tay, đem người đối diện bỏ vào trong lòng, hài lòng nhếch mép. Ừ, ta viên mãn rồi. Rốt cuộc thành công, ta dễ dàng sao ta, không phải là muốn ôm Tô Nguyệt ngủ sao, còn mất nhiều động tác như vậy, nhọc lòng a! Aiz, cuối cùng có thể ngủ thật rồi.
Nếu như trong quá trình này, ta từng mở mắt trong nháy mắt, liền sẽ phát hiện, Tô Nguyệt từ đầu chí cuối, cũng chưa từng nhắm lại cặp mắt sáng ngời kia của nàng, nàng vẫn luôn lẳng lặng nhìn ta làm hết thảy những thứ này, ánh sáng trong mắt theo thời gian càng phát ra chói lóa, tựa như có thể đem người nuốt mất, thẳng đến khi bên mép ta lộ ra nụ cười hài lòng, nàng cũng hài lòng cười theo, sau đó nhắm lại cặp mắt sáng chói kia, cùng ta cùng nhau song song tiến vào mộng đẹp.
Đêm khuya bao giờ cũng ngắn ngủi, còn tờ mờ sáng bao giờ cũng đến gấp rút vội vã như vậy, đến mức người trong giấc mộng, hồi lâu cũng không muốn rời khỏi mộng đẹp, nghênh đón nó đến. Ta mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung, như dự đoán nhìn thấy người ở trong lòng đắm chìm trong nắng sớm, toàn thân tản ra ánh sáng nhu hòa, nhẹ nhàng nhếch mép khẽ hôn trán nàng một cái, chờ nàng dần dần tỉnh lại...
Đợi chúng ta thu thập thỏa đáng, ăn xong bữa sáng, Vương phủ nghênh đón một người không thể tưởng được —— Hoàng công công hầu cận bên hoàng đế, hắn mang thánh chỉ tới. Ta nắm tay Tô Nguyệt cùng với người trong toàn phủ, quỳ nghênh ở tiền viện. Aiz, xã hội phong kiến vạn ác, không phải là một tờ giấy sao, cần điều động lắm nhân lực như vậy.
Chỉ nghe một giọng nói như gian tế vang lên: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, An Nhạc Vương mang theo An Nhạc Vương phi lập tức vào cung, thương nghị công việc giao thừa yến. Khâm thử." Cái đệt! Có một câu mà thôi, cần thiết rườm rà như vậy sao, không biết tùy tiện tìm người truyền cái tin sao a! Hại chúng ta quỳ đầy đất, cũng không thấy phiền toái. Hoàng đế đây là cố ý đi!
Ta tiếp xong thánh chỉ, im lặng đứng lên liền chuẩn bị đi vào cung, Hoàng công công này, tự có quản gia trong phủ để ý, ngược lại không cần ta bận tâm. Ai biết Hoàng công công lập tức ngăn cản ta, cười lấy lòng cùng ta nói: "Ta nói Vương gia a, ngài đừng vội đi a."
Ta tức giận nhìn hắn nói: "Không phải ngươi truyền thánh chỉ kêu ta lập tức vào cung sao."
"Ha ha, đúng thế, đúng thế." Hoàng công công ngượng ngùng nói: "Nhưng mà, Thái hậu nương nương nơi này, còn có một phần khẩu dụ cấp ngài."
"Nga, vậy ngươi nói đi." Ta hơi có vẻ kinh ngạc nói.
Hoàng công công hắng giọng một cái, âm dương quái khí bắt chước thanh âm Thái hậu nói: "Tam hầu tử nha! Không nghĩ tới ngươi lại là một người như vậy! Mới vừa cùng tức phụ hòa thuận một chút, liền đem lão nương thân quên mất, điển hình có tức phụ quên nương a! Đáng thương ta mười tháng mang thai, dốc hết tâm huyết đem ngươi kéo đến lớn như vầy. Hu hu..." Ta... Hoàng công công, nếu Thái hậu lão nương của ta mà biết ngươi đem giọng nói của nàng học thành cái bộ dáng này, không biết có thể lột da ngươi hay không a. Tiếp đó Hoàng công công thay đổi ngữ khí, lưu loát nói: "Được rồi, mang tức phụ ngươi, vào cung tới xem một chút nương ngươi đi, lâu như vậy đều không tới thăm ta, đồ vô lương tâm!"
Ta như nuốt một con ruồi, mắc ói nhìn Hoàng công công, hàng này còn nhìn ta mặt lấy lòng cười. Éc! Toàn thân đều nổi da gà. Nói mới nhớ, ta hình như đã rất lâu không đi xem Thái hậu nương thân nha, thật áy náy, vẫn là mang Tô Nguyệt đi xem một chút đi, đoán chừng nàng cũng là nhớ con trai quá mức, mới cố ý kêu tên thái giám tới bắt chước nàng nói chuyện buồn ói ta cho hả giận đi, rốt cuộc biết hoàng đế ca ca tại sao phải làm thánh chỉ long trọng bắt ta quỳ như vậy, hắn thật đúng là cố ý, hóa ra đây là đang giúp lão nương thân hả giận a. Aiz, nhìn người chung quanh mặt không nhịn được cười, ta...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.