Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy một dàn nữ tử mỹ mạo thùy mị thanh tú, bị một đám gia hỏa nghiêm trang đạo mạo vây quanh đi vào. Aiz, đúng là một trận thịnh yến người đẹp và quái vật nà! May mà mấy tên có chút thân phận biết tự kiềm chế, chỉ ở tại chỗ ngồi ngắm nhìn, nếu không tình cảnh kia chắc đáng xem lắm. Cần thiết như vậy sao, thật là!
Đến khi các cô nương đều tới địa điểm chỉ định ngồi xuống, những thứ cuồng phong lãng điệp kia mới thoáng có thu liễm, mỗi người tìm chỗ ngồi đi vào, ta lúc này mới thấy rõ có những ai tới. Thanh Loan nhất định là tới rồi, không ngờ Hương Minh cũng ở đó, ta tức thì kích động, không kịp chờ đợi muốn đi lên trước cùng nàng chào hỏi, nhưng mà thấy Thanh Loan tôn đại thần kia vẫn còn đứng thẳng ở đó, ta tức thì không có dũng khí, chỉ có thể vào lúc ánh mắt Hương Minh quét tới, hướng nàng khẽ gật đầu tỏ ý, xem như chào hỏi. Ai biết, mới vừa gật đầu xong, liền gặp phải ánh mắt Thanh Loan quét qua, ta sợ đến nhanh chóng thu hồi tầm nhìn, trong nháy mắt cảm giác trên người lạnh hiu hiu. Mẹ nha, thật là đáng sợ a!
"Vương gia đang nhìn cái gì?" Bên cạnh đột nhiên tới một cái thanh âm lành lạnh, ta quay đầu nhìn lại, ách, hóa ra là Tô Nguyệt vừa uống trà, vừa rũ thấp tròng mắt nhìn thẳng cái mép ly trà kia của nàng, còn không quên quan tâm nhất cử nhất động của ta. Éo, hôm nay sao ta cảm giác chỗ nào cũng đều lạnh hiu hiu nha, ừ, nhất định là mùa đông, nhiệt độ hạ, thật là lạnh!
"A? Ha, không, không nhìn cái gì nha, ta chỉ là nhìn bốn phía xem có người quen hay không." Ta ha ha trả lời. Đột nhiên nghĩ đến, chính là chào hỏi Hương Minh cũng không thể nói, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a, cũng đừng làm cho Tô Nguyệt hiểu lầm nha.
"Nga, vậy có thấy hay không." Tô Nguyệt tiếp tục nhàn nhạt hỏi thăm. Này, ta nói nha Tô Nguyệt a, cái thói quen nói chuyện không nhìn ta này của nàng cũng không tốt nga, làm tâm lý ta cứ thấp thỏm mãi nà. Chậm đã, cái vấn đề này nàng hỏi rất có độ sâu a, bảo ta làm sao trả lời, trừ bên cạnh mấy tên này, toàn trường cũng chỉ có Hương Minh cùng Thanh Loan là coi như ta có nhận thức, cơ trí như ta, cũng không thể đơn độc đem các nàng liệt kê đi ra a, nếu không, không có chuyện đều biến thành có chuyện nha.
"Ách, cái đó, ha hả, quen biết quá nhiều người, cũng không thể lần lượt liệt ra hết a. Ha ha." Ta trong nháy mắt linh hoạt khôn ngoan nói, lặng lẽ vì ta cơ trí điểm cái like.
"Nga, ta còn tưởng rằng chàng bởi vì thấy được 'giai nhân khuynh thành' mà hai mắt nhìn thẳng, kích động không ngớt nữa chứ." Tô Nguyệt lại uống một hớp trà, nhàn nhạt nói, giống như đang nói một chuyện không quan trọng, nhưng mà ánh mắt kia chầm chậm liếc qua, làm cho quả tim ta đều nhấc tới cổ họng. Ta có thể không nhắc đến vụ "giai nhân" này sao! Tô Nguyệt đại đại nha! Tuy rằng ngài ánh mắt như đuốc, quan sát tỉ mỉ, anh minh thần võ phát hiện ta quả thật nho nhỏ kích động một chút, có điều, đối tượng lại nghĩ sai rồi nha, nhưng mà cái ô long hiểu nhầm này ta thật đúng là không thể cùng ngài giải thích rõ, nguyên nhân chính là vì trong mắt ngài, sự khác biệt của đối tượng có nói cũng bằng không. A ~ a ~ a, Bao đại nhân ơi, ta thật sự oan uổng mà!
Ta bị nghẹn lời, bất đắc dĩ thở dài, aiz, xem ra chuyện này, ta không nhận cũng phải nhận nha. Ta nhẹ nhàng dắt một tay Tô Nguyệt, nháy nháy con mắt, đáng thương rưng rưng nhìn nàng, gọi: "Tô Nguyệt ~ "
Tô Nguyệt bị động tác của ta dọa sửng sốt, quở trách trợn mắt nhìn ta một cái, sau đó ưu nhã cầm khối điểm tâm trên bàn, ôn nhu nhét vào trong miệng ta, ta tức thì mặt mày hớn hở ăn, còn không quên nhồm nhoàm nói: "Ừ, ăn ngon!"
Vừa lúc đó, chủ nhân Minh Viễn sơn trang —— một mỹ đại thúc trung niên mặt mày tuấn tú, cùng một nam tử vừa trò chuyện với nhau vừa bước vào yến hội. Người bên cạnh hắn, không ai khác chính là Nhị ca ta Hàn Sóc. Không hề nghi ngờ, Hàn Sóc đến, trong nháy mắt đưa tới sự chú ý của một lượng lớn đồng bào phụ nữ đang có mặt, những người đang độc thân, đã từng độc thân và nghĩ muốn lập tức độc thân, các nàng người người đoan chính tư thế ngồi, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn. Hàn Sóc toàn thân trường bào màu trắng thêu viền vàng, đầu đội bạch ngọc phát quan, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, quả nhiên là một hình ảnh công tử nhẹ nhàng phi phàm tuấn mỹ a, hảo một cái bạch mã vương tử, hảo một cái kim cương Vương lão ngũ a! A a a, nếu là ta trước kia, không chừng cũng gia nhập hàng ngũ đồng bào phụ nữ tại hiện trường, cùng nhau nhìn Hàn Sóc chảy nước miếng, nhưng mà, hiện tại ta có Tô Nguyệt, cũng chỉ có thể "ha hả" a.
Hai người bọn họ mới vừa ngồi, mỹ đại thúc trung niên liền hơi đưa tay, tỏ ý mọi người yên lặng một chút, sau đó nói: "Cảm ơn các vị bằng hữu ủng hộ, Trương mỗ xưa nay ngưỡng mộ nhã danh của Hoài Nam Vương, hôm nay có thể mời tới Hoài Nam Vương cùng các vị bằng hữu đến đây, thật là vô cùng vinh hạnh a. Tới, Trương mỗ kính mọi người một ly." Nói, liền bưng lên ly rượu, từ xa kính các vị khách có mặt một ly. Giả! Ngươi nói như vậy, ai mà không biết ngươi chủ yếu là muốn mời Nhị ca ta, còn chúng ta những người này chỉ là thuận tiện nha! Mặc dù có chút thương cảm, nhưng nhìn rượu ngon món ngon đầy bàn, chút tâm tình tiêu cực tí tẹo trong lòng cũng quét cái sạch. Chậc chậc, mùi vị thật không tệ!
Tiếp đó, hắn lại nói: "Hôm nay các vị đến tham gia, đều là người tài năng xuất chúng, lần này mọi người lấy nghệ kết bạn, phàm là các công tử tiểu thư có chút tài nghệ đều có thể tiến lên hiến nghệ, hy vọng mọi người không được cất giấu nga, ha hả." Cú vỗ mông ngựa này chụp thật vang a, các công tử tiểu thư thế gia ở đây đều bị hắn khen đến vui rạo rực, nhao nhao lộ đắc ý. Ta bĩu môi một cái, thôi đi! Ngươi muốn nói Tô Nguyệt Hàn Sóc bọn họ là tài năng xuất chúng, ta không ý kiến. Nhưng mà, nói thế tử bọn họ đám nhị hóa kia là tài năng xuất chúng, đánh chết ta cũng không tin, nói bọn họ đào góc tường nhà ai, ngược lại độ tin cậy còn cao một chút.
Trong sân mọi người một bộ dáng nhao nhao muốn thử, nhưng người nào cũng không có dũng khí làm người đầu tiên hiến nghệ. Vì vậy, mỹ đại thúc trung niên lại lên tiếng, "Nếu mọi người đều khiêm nhường như vậy, vậy thì thỉnh Trầm Hương Các Hương Minh cô nương khởi đầu cho mọi người đi." Ôi đệt, ta còn tưởng ngươi sẽ nói bản thân đi lên trước nà!
Hương Minh chậm rãi đứng dậy, cầm đàn tỳ bà từ từ bước vào trong gian đất trống trên hội trường, hướng mọi người thi lễ, nhỏ giọng nói: "Vậy thì Hương Minh ta liền bêu xấu, mong mọi người không keo kiệt dạy bảo." Nói xong, liền trực tiếp ngồi trên chiếu, phủ một khúc tỳ bà. Thanh âm tình tang dễ nghe như nước suối trong, vang lên từ đầu ngón tay Hương Minh, lúc nhanh lúc chậm khiêu khích tiếng lòng, không thể không nói, Hương Minh đúng là một nghệ thuật gia không tồi. Đợi một khúc kết thúc, bốn phía liền vang lên một mảnh vỗ tay cùng khen ngợi, Hương Minh trong những tiếng khen ngợi đứng dậy hướng mọi người lễ phép thi lễ một cái, vinh nhục bất kinh từ từ lui về chỗ ngồi ban đầu.
"Chậc chậc, Hương Minh cô nương không hổ đã từng là 'Hoa khôi'! Tài nghệ này quả thật là nhất tuyệt a, một tay tỳ bà này đàn thật đúng là xuất thần nhập hóa nha!" Một giọng nam ở cách đó không xa vang lên.
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Hứa huynh nói chí phải a!"
Xung quanh dần dần truyền đến từng trận thanh âm nghị luận. Này, tiểu tử này là ai đây a! Khen người thì cứ tử tế mà khen, làm gì cộng thêm hai chữ "đã từng" a, bỏ đi hai chữ "đã từng" thì chết sao! Ta vẫn ở đó vỗ tay vỗ hăng say. . ngôn tình hài
"Vương gia tay đau không?" Bên cạnh một giọng nữ nhàn nhạt vang lên.
"Không đau a." Ta vẫn đang ở trong lòng khiển trách tiểu tử vừa rồi, đối không khí bên cạnh biến hóa không cảm giác chút nào.
"Nga, vậy Vương gia dự định cứ tiếp tục vỗ, để cho mọi người đều một mực nhìn như vậy sao?" Thanh âm nhàn nhạt kia tiếp tục nhắc nhở nói.
Éc?! Tình huống gì? Ta hơi ngừng vỗ tay, nhìn quanh bốn phía một cái. Ha hả, dường như là vỗ hơi lâu tí nga, chung quanh đã lục tục có người ném tới ánh mắt nghi hoặc, ta nhanh trí, đột nhiên hướng bên trái phía trên và bên phải phía dưới mỗi nơi vỗ một cái, ngượng ngùng nói: "Uầy, đã thời tiết nào rồi, sao còn có muỗi nhỉ."
"XÌ." Chung quanh tức thì ném tới ánh mắt khinh bỉ, hiển nhiên tế bào hài hước của mọi người còn không theo kịp tiết tấu a.
Ta quay đầu, nhìn thấy Tô Nguyệt như cũ tản ra khí tức lãnh đạm, mặt dày nói: "Tô Nguyệt ~ ta muốn ăn cái bên trong."
Tô Nguyệt dường như đã đối bộ dáng này của ta thấy nhưng không thể trách, thời gian ngắn liền sinh ra sức miễn dịch, nhàn nhạt liếc ta một cái, ưu nhã đưa tay cầm lên một khối điểm tâm đút cho ta. Ta ngọt ngọt ăn, thuận tay cầm một khối đưa đến khóe miệng Tô Nguyệt, Tô Nguyệt dừng lại một chút, mặt hơi đỏ lên, mở miệng nuốt vào. Chậc chậc, vẫn là Tô Nguyệt bộ dáng đẹp mắt a, so với tất cả mọi người ở đây đều xinh đẹp hơn!
Trong khoảng thời gian kế tiếp, một ít người không quen biết lục tục đi lên phô bày tài nghệ, ta cũng lười đi xem, ta coi như đã nhìn ra, cái này căn bản là một trận đại hội coi mắt của các thanh niên nam nữ độc thân dư thừa hoóc-môn, cùng nhân sĩ đã kết hôn như ta không có nửa mao tiền quan hệ, nếu không phải sợ nữ hiệp thần uy, quỷ mới tới nà! Mấy thứ tài nghệ biểu diễn ngổn ngang kia, nào có thú vị bằng cùng Tô Nguyệt nhà ta tiến hành loại hỗ động đáng yêu này a. Vì vậy, tiếp một đoạn thời gian rất dài, ta đều đắm chìm cùng Tô Nguyệt hỗ động, Tô Nguyệt tuy rằng luôn luôn đỏ mặt, nhưng cũng không che giấu được không khí càng ngày càng vui thích kia. Chúng ta ai cũng không biết, ở những góc vị trí mà chúng ta chưa từng chú ý, có vài ánh mắt ý vị không rõ đang vụng trộm chú ý nhất cử nhất động của chúng ta.
Hội trường náo nhiệt đột nhiên trong chốc lát xuất hiện an tĩnh, kỳ thực điều này cũng không đủ để hấp dẫn ánh mắt hai người chúng ta, chân chính hấp dẫn ánh mắt chúng ta, là một bóng mờ đột nhiên xuất hiện trước mặt bàn. Ta nghiêng đầu nhìn lại, ôi đệt! Nữ hiệp!
Chỉ thấy Thanh Loan không biết từ lúc nào, đã đứng ở trước mặt bàn chúng ta, nhìn ta quyến rũ cười một tiếng, yểu điệu nói: "Nhận được sự yêu thích của An Nhạc Vương gia, Thanh Loan hai lần hiến vũ, đều được Vương gia tặng cho những câu thơ tuyệt diệu, không biết hôm nay tiểu nữ còn có vinh hạnh này hay không, có thể có được Vương gia yêu thích?" Bà cô của ta nha, ở đâu ra ta yêu thích yo, đó là ta não teo! Ta sai rồi không được sao! Cầu ngài đừng làm khổ ta nữa, ngài bộ dáng nũng nịu như vậy, để cho ta vừa nghĩ tới phong độ nữ hiệp kia của ngài, trong lòng liền phát hoảng.
Lúc ta vừa nghĩ tùy tiện nói hai ba câu gì đó ứng phó một chút, cảm giác bên cạnh khí áp bỗng nhiên trở lạnh, ta quay đầu nhìn lại —— má ơi! Tô Nguyệt từ lúc nào cùng Thanh Loan đối mắt nha, hai người các nàng cứ thế lẳng lặng nhìn nhau, một đoan trang cao quý kiêu ngạo như vậy, một dung nhan tuyệt mỹ quyến rũ tận xương, ta ở bên cạnh hai người bọn họ rõ ràng nghe tiếng điện xẹt "rẹt rẹt". Mẹ nha! Thật là đáng sợ nha! Các nàng đây là muốn nháo dạng nào nha! Chẳng lẽ định trình diễn màn final combat phun trào tuyệt kỹ tối thượng như trong trò chơi đấu trường đẫm máu sao! Các nàng đây là muốn đụng độ sao? Tuy rằng rất muốn chạy trốn trung tâm bão tố, nhưng mà, nữ hiệp, không cho phép cô khi dễ Tô Nguyệt nhà chúng ta nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.