Triệu Hữu Sinh vừa nghe Kỳ Nhất Bạch nói vậy liền sợ đến mức muốn bỏ chạy.
Chú Vệ?!
Có đánh chết chúng nó cũng không dám gọi đâu. Có thấy mặt Vệ Khanh sắp đen như đáy nồi rồi không.
Nhưng chúng nó lại rất tò mò với cái cung nỏ trong tay Vệ Khanh. Triệu Hữu Sinh có lá gan lớn nhất, nó cứng ngắc bước từng bước tiến về phía trước.
Nó đặc biệt đứng thật xa Vệ Khanh, dính sát bên cạnh Kỳ Nhất Bạch. Mắt không dám nhìn thẳng Vệ Khanh, miệng thì lắp ba lắp bắp:
"Cái này là cái gì ạ? Có thật sự lợi hại như vậy không?"
Kỳ Nhất Bạch cười gật gật đầu nói:
"Đương nhiên, cái này gọi là cung nỏ. Chỉ cần tập luyện mấy ngày thôi là có thể bách phát bách trúng. Không tin thì để chú Vệ biểu diễn cho em xem nhé."
Kỳ Nhất Bạch liếc mắt ra hiệu cho Vệ Khanh. Tâm tình Vệ Khanh đang không được tốt lắm vì bị Kỳ Nhất Bạch gọi là chú, nhưng mà anh hiểu được dụng ý của Kỳ Nhất Bạch, im lặng bắn một mũi tên.
"Trúng, thật sự trúng rồi! Thật là lợi hại!"
Triệu Hữu Sinh vô cùng ngạc nhiên, không chỉ bởi vì Vệ Khanh bắn trúng, còn vì một người thiên hạ đồn là giết người như ngóe mà lại nghe Kỳ Nhất Bạch như vậy.
Cũng không giống như người lớn trong nhà nói. Nó cứ tưởng khi nó đến gần sẽ bị đạp cho một cái cơ. Vậy mà chú ấy còn biểu diễn cho nó xem.
Triệu Hữu Sinh ngẩng đầu lên ngắm Vệ Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thuat-vien-manh-nhat-co-dai/3545296/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.