Chương trước
Chương sau
Triệu Hữu Sinh vừa nghe Kỳ Nhất Bạch nói vậy liền sợ đến mức muốn bỏ chạy.

Chú Vệ?!

Có đánh chết chúng nó cũng không dám gọi đâu. Có thấy mặt Vệ Khanh sắp đen như đáy nồi rồi không.

Nhưng chúng nó lại rất tò mò với cái cung nỏ trong tay Vệ Khanh. Triệu Hữu Sinh có lá gan lớn nhất, nó cứng ngắc bước từng bước tiến về phía trước.

Nó đặc biệt đứng thật xa Vệ Khanh, dính sát bên cạnh Kỳ Nhất Bạch. Mắt không dám nhìn thẳng Vệ Khanh, miệng thì lắp ba lắp bắp:

"Cái này là cái gì ạ? Có thật sự lợi hại như vậy không?"

Kỳ Nhất Bạch cười gật gật đầu nói:

"Đương nhiên, cái này gọi là cung nỏ. Chỉ cần tập luyện mấy ngày thôi là có thể bách phát bách trúng. Không tin thì để chú Vệ biểu diễn cho em xem nhé."

Kỳ Nhất Bạch liếc mắt ra hiệu cho Vệ Khanh. Tâm tình Vệ Khanh đang không được tốt lắm vì bị Kỳ Nhất Bạch gọi là chú, nhưng mà anh hiểu được dụng ý của Kỳ Nhất Bạch, im lặng bắn một mũi tên.

"Trúng, thật sự trúng rồi! Thật là lợi hại!"

Triệu Hữu Sinh vô cùng ngạc nhiên, không chỉ bởi vì Vệ Khanh bắn trúng, còn vì một người thiên hạ đồn là giết người như ngóe mà lại nghe Kỳ Nhất Bạch như vậy.

Cũng không giống như người lớn trong nhà nói. Nó cứ tưởng khi nó đến gần sẽ bị đạp cho một cái cơ. Vậy mà chú ấy còn biểu diễn cho nó xem.

Triệu Hữu Sinh ngẩng đầu lên ngắm Vệ Khanh từng li từng tí một. Đối phương có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khí chất lẫm liệt. Dù đang mặc quần áo vải thô nhưng cũng không có dáng vẻ quê mùa như người dân trong thôn. Vừa nãy lúc chú ấy bắn mũi tên, nhìn rất giống một vị tướng quân uy phong ở trong tưởng tượng của nó. Bỗng dưng nó thấy Vệ Khanh chẳng đáng sợ chút nào nữa.

Nó thử hỏi:

"Anh Bạch, em, em có thể thử một lần không?"

Nó không biết cung nỏ này của ai, nhưng nó không dám nói chuyện với Vệ Khanh. Nên nó chỉ đành hỏi Kỳ Nhất Bạch thôi.

Kỳ Nhất Bạch sảng khoái nói:

"Đương nhiên là được. Chú Vệ còn có thể dạy cho em luôn, đúng không Vệ Khanh?"

Đôi mắt Vệ Khanh thâm thúy nhìn về phía Kỳ Nhất Bạch đang mang ý cười, cùng với Triệu Hữu Sinh rõ ràng là vô cùng sợ hãi. Anh mím mím đôi môi mỏng, chậm rãi gật đầu:

"Ừm."

Vệ Khanh nói trọng điểm cho Triệu Hữu Sinh rồi đưa cung nỏ cho nó.

Triệu Hữu Sinh ngơ ngơ ngác ngác ngắm bắn. Nó vẫn nghĩ mình đang mơ.

Cái người được gọi là hung ác ở trong truyền thuyết. Vậy mà lại tốt tính nói chuyện với nó? Vậy mà còn dạy nó bắn tên???

Vì quá lo lắng, tay Triệu Hữu Sinh hơi run run, Xèo... Bắn không trúng bia rồi!

Mấy đứa cùng nhóm với Triệu Hữu Sinh sợ đến mức không dám thở mạnh.

Xong, lão đại chết chắc rồi!

Triệu Hữu Sinh cũng sợ run lên một cái, chỉ lo Vệ Khanh không vui đập nó một phát chết tươi.

Hắn nín thở không dám nhìn Vệ Khanh, sẵn sàng để bị đánh. Nhưng nó lại nghe Vệ Khanh nhàn nhạt nói:

"Thử một lần nữa."

Triệu Hữu Sinh sững sờ, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

"Còn không mau chạy đi lấy mũi tên về?"

Kỳ Nhất Bạch cười kêu Triệu Hữu Sinh còn đang sửng sốt nhanh đi lấy mũi tên về.

Triệu Hữu Sinh lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng cùng tay cùng chân chạy đi nhặt mũi tên.

Lúc chạy đi, tâm tình Triệu Hữu Sinh mới chậm rãi an tĩnh lại. Nó đột nhiên nghĩ, Vệ Khanh có khi không đáng sợ như lời đồn. Nó nhớ tới lúc Vệ Khanh mới vừa vào thôn. Tuy mẹ nó dọa nó sẽ ném nó vào nhà Vệ Khanh lúc nó không nghe lời. Nhưng mấy năm nay, nó thực sự chưa từng thấy Vệ Khanh giết người.

Triệu Hữu Sinh liền điều chỉnh tư thế, ánh mắt Vệ Khanh lóe lên vẻ hài lòng, giải thích thêm một lần nữa.

Triệu Hữu Sinh dựa theo lời hướng dẫn, nhắm ngay ba điểm, ngón tay kéo một cái. "Xèo" một tiếng, mũi tên bay ra ngoài.

"A a a! Trúng trúng, lão đại bắn trúng! Ôi, lão đại thật là uy vũ!"

"Thật sự trúng sao? Trời ạ, lão đại quả nhiên là lão đại của chúng ta, quá mạnh!"

Mấy đứa nhỏ kích động nên tạm thời quên sự đáng sợ của Vệ Khanh, vui vẻ hò reo.

Triệu Hữu Sinh khiếp sợ nhìn mũi tên mình bắn trúng, run rẩy kích động:

"Em, em thật sự bắn trúng?"

Kỳ Nhất Bạch cười cười, gật đầu nói:

"Đúng rồi. Nếu em không tin có thể thử thêm một lần nữa."

Triệu Hữu Sinh hăng hái gật đầu. Lần thứ hai bắn tên có chút lệch, nhưng vẫn bắn trún. Lúc này những đứa nhỏ còn lại đều bắt đầu rục rịch, rối rít nói:

"Anh Bạch. Em em em, em cũng muốn thử một chút, có được không?"

Bọn chúng cũng đều bị người nhà lấy Vệ Khanh ra dọa mấy năm qua, nên bản năng luôn sợ hãi Vệ Khanh. Cho nên bọn nó đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt sáng quắc về phía Kỳ Nhất Bạch.

Kỳ Nhất Bạch lại thoáng nhướng mày nói:

"Cung nỏ này là của chú Vệ. Nếu mấy đứa muốn thì cứ hỏi chú ấy. Thật ra chú ấy rất dễ nói chuyện. Không tin mấy đứa có thể thử xem."

Cả lũ mặt liền cứng đờ, nhìn về phía Vệ Khanh mặt không cảm xúc. Chúng nó luôn cảm thấy sát khí ngút trời vây quanh Vệ Khanh, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Lúc này nỗi sợ hãi của Triệu Hữu Sinh đối với Vệ Khanh cũng đã vơi đi khá nhiều. Nó nhìn đám đồng bọn của mình lộ ra vẻ mặt như vậy cảm thấy có chút khó chịu. Chú Vệ thật ra nhìn không có khủng bố đến vậy. Hơn nữa càng nhìn kĩ Vệ Khanh càng thấy, vóc dáng của chú ấy là vóc dáng mà nó luôn mơ ước a.

Triệu Hữu Sinh cau có:

"Không chơi thì mau đi đi. Một mình tao chơi còn chưa thấy đủ đâu."

Chúng nó thấy Triệu Hữu Sinh có chút tức giận liền nuốt một ngụm nước bọt, đánh bạo hỏi:

"Chú Vệ. Cháu, chúng cháu có thể chơi cung, cung nỏ một chút không?"

Trong lòng chúng nó vẫn vô cùng thấp thỏm. Đây chính là lần đầu tiên chúng nó dám to gan cùng Vệ Khanh nói chuyện như vậy. Chúng nó luôn có ảo giác một chút nữa thôi là không giữ nổi tính mạng.

Làm cho đám nhỏ kinh ngạc là Vệ Khanh vậy mà lại gật đầu. Căn bản không có hung ác như trong tưởng tượng của chúng nó.

Cả đám trợn mắt kinh ngạc, Triệu Hữu Sinh thấy vậy hừ hừ nói:

"Cả lũ chúng mày đều nhát gan như vậy làm tao mất mặt quá. Còn không mau cảm ơn chú Vệ. Nếu chúng mày không chơi thì để một mình tao chơi. "

Đám đồng bọn của nó nghe vậy mới kịp phản ứng, vội vàng nói cảm ơn. Trong lòng luôn có chút kích động không sao giải thích được hỏi Triệu Hữu Sinh cách chơi cung nỏ.

Trong lòng bọn nó đều đang có một loại tự hào vô cùng quái dị. Bọn nó có thể nói chuyện cùng Vệ Khanh, người mà cả thôn đều sợ. Hơn nữa đối phương còn đồng ý cho chúng nó mượn cung nỏ để chơi!!

Trong lúc bọn nhỏ đang chơi cung nỏ, Kỳ Nhất Bạch tranh thủ hỏi:

"Anh có thể đưa tôi đến nơi lấy nhựa cây được không? Tôi hiện tại cần một số lượng lớn nhựa cây đó."

Vệ Khanh lạnh mặt, khẽ cau mày không nói lời nào. Anh không muốn dẫn cậu đi, chỗ đó có rất nhiều thú hoang, vô cùng nguy hiểm:

"Cậu muốn lấy bao nhiêu? Ngày mai tôi sẽ lấy giúp cậu. Một song nhi như cậu không nên đến nơi nguy hiểm như vậy."

Kỳ Nhất Bạch còn tưởng là do anh không muốn làm lộ địa phương đó. Hóa ra là sợ cậu gặp nguy hiểm, cậu lập tức cười nói:

"Anh cũng chớ xem thường tôi. Tôi có thể tự bảo vệ bản thân được."

Vệ Khanh quét mắt nhìn Kỳ Nhất Bạch từ trên xuống dưới, lắc đầu:

"Quá gầy, không được."

Kỳ Nhất Bạch bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng. Cậu còn muốn thuyết phục đối phương nhưng nhìn biểu tình kia của Vệ Khanh, rõ ràng là anh sẽ không dẫn cậu đi. Thấy Vệ Khanh mím đôi môi mỏng, bộ dáng việc này không cần thương lượng nữa. Kỳ Nhất Bạch đành phải thôi, xem đám Triệu Hữu Sinh luyện cung nỏ.

Lúc này, ở khu tập bắn của học viện Bách Sách.

Một người đàn ông mặc trang phục tập luyện màu nâu với vóc người cường tráng, cũng chính là thầy dạy cưỡi ngựa, bắn cung của đám Khâu Tử Việt - Lưu Thiên Lôi. Ông đang phân tổ năm người lần lượt lên kiểm tra sát hạch.

Rất nhanh liền đến lượt Khâu Tử Việt. Khâu Tử Việt vận may không tốt, vậy mà cùng tổ với Đoạn Thiên Hoành.

Lưu Thiên Lôi gọi bọn họ tới nhận cung tên. Mọi người đều đến nhận nhưng lúc này, Khâu Tử Việt lại đứng im, Lưu Thiên Lôi gọi:

"Tử Việt, đến nhận cung tên."

Khâu Tử Việt lắc lắc đầu nói:

"Thưa thầy, em không cần cung tên, em..."

Khâu Tử Việt còn chưa nói hết, Đoạn Thiên Hoành liền giễu cợt:

"Thưa thầy, Khâu Tử Việt thực sự không cần cung tên. Cậu ta có bắn cũng chẳng trúng phát nào. Vậy phát cung tên cho cậu ta thật sự là quá lãng phí. Thầy, thầy thấy có đúng không."

Đoạn Thiên Hoành vừa nói xong, có không ít người liền phì cười tán đồng lời nói của hắn.

Khâu Tử Việt bị nói mặt đỏ gay gắt, cậu ta trừng mắt với Đoạn Thiên Hoành:

"Đoạn Thiên Hoành, ngươi lặp lại lần nữa, ai lãng phí mũi tên! Ngươi có tin ta đánh ngươi không!"

Đoạn Thiên Hoành khinh bỉ nhìn Khâu Tử Việt:

"Lời ta nói đều là sự thật. Lần nào đến lúc kiểm tra bắn cung ngươi đều kêu đau bụng. Vậy thì người không bao bắn trúng không phải là ngươi sao? Ta nói ngươi lãng phí mũi tên là còn khiêm tốn đấy. Ngươi rõ ràng chính là phế vật!"

Khâu Tử Việt tức giận xông lên tóm chặt vạt áo Đoạn Thiên Hoành giận dữ hét:

"Đoạn Thiên Hoành, ngươi mới là phế vật, ngươi mới lãng phí mũi tên. Lão tử đánh chết ngươi!"

Nói xong liền giơ tay muốn đánh, đám người xung quanh sợ hết hồn, vội vàng tách Khâu Tử Việt đang thở phì phò ra:

"Tử Việt, đây là học viện, đừng kích động."

Đoạn Thiên Hoành sửa lại cổ áo bị nhăn, cười lạnh nói:

"Sao. Ngươi không thừa nhận. Vậy thì ngươi có dám so tài với ta không? Nếu ngươi thua thì phải nhận mình là phế vật."

Khâu Tử Việt bị tức giận đến mất lý trí, quát:

"So thì so! Ai thèm sợ chứ."

Mọi người nghe vậy đều nhìn Khâu Tử Việt như một thằng ngu.

Đoạn Thiên Hoành cưỡi ngựa bắn cung đều rất giỏi. Mọi người đều thấy Khâu Tử Việt sợ là ngại chính mình sống quá lâu rồi. Lại còn dám so với hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.