Chương trước
Chương sau
"Cậu muốn tìm tôi để đánh nhau?"

Giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc vang lên, Vệ Khanh ngắm nhìn thân thể gầy gò với nốt ruồi son mang thai nhạt màu trên trán, lông mày anh ta khẽ nhướng lên.

Kỳ Nhất Bạch giật mình phát hiện ra mình đang giơ dao bổ củi lên, nhìn qua như là chuẩn bị đang đi chém người?

Vội vàng thả tay xuống, mang dao bổ củi giấu ra đằng sau lưng, cậu khô cứng giải thích:

"Tôi đang muốn đi chặt cây trúc."

Đợi nửa ngày, Vệ Khanh cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Kỳ Nhất Bạch.

Ánh mắt Kỳ Nhất Bạch như có như không nhiều lần rơi vào trên thân thể rắn chắc của Vệ Khanh, mãi sau cậu mới phát hiện ra đối phương không nói gì.

Vừa nhấc mắt lên, ánh mắt liền rơi vào đôi mắt thâm thúy không nhìn ra cảm xúc gì của Vệ Khanh. Lúc này, Kỳ Nhất Bạch không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, cậu ho khan một cái, nhìn vào khuôn mặt cương nghị kia chủ động hỏi:

"Tôi muốn hỏi một chút, trong nhà anh có mũi tên và gân thú không? Có thể cho tôi mượn được không? Qua mấy ngày rồi tôi trả lại cho anh."

Kỳ Nhất Bạch không chắc lắm, chỉ thấy Vệ Khanh lẳng lặng nhìn mình, nhìn đến trong lòng Kỳ Nhất Bạch đều run rẩy. Vệ Khanh bỗng xoay người đi thẳng vào trong nhà.

Kỳ Nhất Bạch: "..."

Không cho mượn thì thôi, làm gì mà trông ghê vậy.

Kỳ Nhất Bạch oán thầm. Nhưng mà mắt của chủ nhân thân thể này và người trong thôn đều có vấn đề à. Vệ Khanh nhìn chỗ nào hung ác, tàn bạo vậy. Ở hiện đại, anh ta mà mặc trang phục quân đội thì chính là quân nhân quang minh lỗi lạc, mặc vào một bộ âu phục, anh ta chính là tổng tài bá đạo, không biết sẽ làm bao nhiêu nam, nữ phải mê đắm đâu.

Nhất là cái dáng người kia, cơ bắp mười phần mỹ cảm, lưng eo rắn chắc. Đúng, trọng điểm là cái eo kia kìa, nhìn vô cùng chắc chắn. Nghe nói, đàn ông mà có cái eo chắc chắn như vậy thì thận cũng tốt lắm. Cái này làm cho người kiếp trước chỉ có một khối cơ bụng như Kỳ Nhất Nhất Bạch, chưa có cơ hội trải nghiệm qua cái gì eo với thận, tư tưởng đã bay cao bay xa lắm rồi.

"Cho cậu, không cần trả lại."

Ngay lúc Kỳ Nhất Bạch đang mơ tưởng tới tận nơi nào, trên đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói đàn ông trầm thấp từ tính, cứ như là vang lên ngay bên tai, làm cho hai lỗ tai của Kỳ Nhất Bạch cảm thấy ngứa ngứa tê tê giống như muốn mang thai. Trong tầm mắt cậu xuất hiện một cánh tay thon dài, trong lòng bàn tay còn có hai mũi tên và một bộ gân thú, xương khớp ngón tay rõ ràng. Nếu mà bàn tay này mà vuốt ve sống lưng chắc chắn sẽ làm cho sống lưng cũng phải run rẩy...

Ngừng! Kỳ Nhất Bạch ngăn không cho mình suy nghĩ lung tung nữa. Truyện X đọc nhiều quá, di chứng để lại quá nghiêm trọng!



Không, chủ yếu tại dáng người của Vệ Khanh quá là phạm quy rồi. Đúng tiêu chuẩn công ở trong truyện X nha. Cậu phải mau chóng rời đi thôi, sợ đứng lại thêm chút nữa, trong đầu không biết sẽ còn nghĩ đến cái gì.

Kỳ Nhất Bạch một tay cầm lấy đồ vật trong tay Vệ Khanh, cúi đầu nói:

"Cảm ơn, tôi rất nhanh sẽ trả lại cho anh."

Nói xong, cậu chạy đi thật nhanh như là có quỷ đuổi sau lưng vậy.

Vệ Khanh cúi đầu nhìn tay mình không còn đồ vật gì. Xúc cảm ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay tựa như chỉ là ảo giác của anh. Ngẩng đầu lên nhìn về phía thân ảnh đang chạy trốn đằng xa, đôi mắt anh liền ảm đạm, đáy mắt ánh lên một chút cô đơn khó mà phát hiện ra.

Những gì vừa rồi hẳn là ảo giác đi, bóng lưng chạy trốn của Song nhi kia cùng những người khác trong thôn khi né tránh anh cũng giống nhau thôi.

Vệ Khanh nắm chặt tay lại, không có nghĩ thêm nữa, ngửi mùi thịt trong nồi có vẻ chín rồi, anh liền múc ra để ăn bữa trưa.

...

Một bên khác, Kỳ Nhất Bạch cắm đầu cắm cổ chạy thẳng đến rừng trúc bên cạnh mới dừng lại thở phì phò. Trên mặt đỏ gay, cũng không biết mình chạy vội như vậy là vì cái gì.

Kỳ Nhất Bạch thở phì phò đột nhiên vỗ một cái vào bàn tay mình đang cầm đồ vật. Không muốn nghĩ đến vừa rồi mình lấy đồ, ngón tay còn chạm vào lòng bàn tay của Vệ Khanh.

Cất thật kỹ mũi tên, chờ cho sắc đỏ trên mặt giảm dần, cậu chọn lấy một cây trúc rồi chặt đem về nhà.

Trở lại ngôi nhà của mình, Kỳ Nhất Bạch cảm thấy mình đã đói đến độ ngực có thể dán vào lưng rồi. Nhớ lại một chút mùi thịt ở nhà Vệ Khanh, cảm thấy bụng còn đói lợi hại hơn.

Cậu hiện tại không còn sức để làm cái gì nữa, nhét đầy dạ dày đã rồi nói sau.

Kỳ Nhất Bạch lục tung cả phòng bếp cũng chỉ tìm thấy ba củ khoai lang đáng thương cùng dưa muối, ngay cả một hạt gạo cũng không có. Còn về phần hạt kê kia, chủ nhân thân thể này cũng thường hay ăn, nhưng ăn rát cổ lắm, cậu cũng nuốt không nổi.

Kỳ Nhất Bạch dứt khoát mang khoai lang đi luộc, ăn lẫn thêm một chút dưa muối để lót dạ. Còn về phần cơm tối, Kỳ Nhất Bạch cũng không dễ bị bắt nạt như chủ nhân thân thể này, đương nhiên là sẽ phải sang nhà ngói gạch xanh của "em trai ngoan" để ăn rồi.

Ăn xong khoai lang, Kỳ Nhất Bạch bắt đầu sơ chế cây trúc. Chặt đi một nửa cây trúc rồi, cậu mới phát hiện dùng cái dao bổ củi này thì hai năm cũng không làm xong nhiệm vụ.



Bản vẽ thì cậu vẽ được, nhưng muốn làm ra sản phẩm thì chỉ có thợ mộc mới có khả năng làm ra giúp cậu thôi.

Kỳ Nhất Bạch chợt nghĩ ra, từ trong tủ lôi ra một bộ quần áo cũ. Cậu dùng than củi vẽ từng linh kiện của cung nỏ. Sau đó, cậu cầm mấy cành trúc cùng nguyên liệu khác đi sang nhà dì Triệu ngay bên cạnh.

Chồng của dì Triệu chính là thợ mộc. Trong trí nhớ, khi còn bé, chú Triệu thường cho thân thể này đồ chơi con quay gỗ, mỗi ngày thân thể này đều vụng trộm chơi một hồi.

Trên đường đi, có mấy dì nhìn hắn chỉ trỏ.

"Tội nghiệp ghê, Bạch ca nhi đã hai mươi ba rồi còn bị hủy hôn ước. Thật là mất mặt mà. Làm sao mà đi lấy chồng được đây."

"Tại nó ngốc chứ trách ai, sống chết đòi chờ thằng kia đỗ tú tài. Tú Nga muốn làm mai cho nó, nó còn không biết tốt xấu mà từ chối."

"A, Lý Tú Nga dám nói đó là hôn nhân sao. Nếu thật sự lấy Vương Lão Tam thì chắc chưa đến nửa năm là bị đánh chết. Lý Tú Nga cũng không sợ bị trời cao khiển trách, cứ thế mà hành hạ con trai của Liễu thị ư."

Kỳ Nhất Bạch nhanh chóng đi qua không thèm để ý. Cậu không phải là chủ nhân thân thể này, không có việc cần đi lấy chồng. Tự nhiên cũng không cần phải lo lắng không gả ra ngoài được, càng không có chuyện lấy Vương Lão Tam gì đó.

Kỳ Nhất Bạch nhanh chóng đi qua, đi đến trước một ngôi nhà tường đất trông vẫn còn mới thì gặp một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc áo vải hoa màu lam, khuôn mặt hiền từ. Bà nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch nhanh chóng kéo cậu vào trong nhà.

Trong sân, ở góc bên phải có công cụ của thợ mộc cùng ngăn tủ đang làm dở và những miếng gỗ, còn lại những chỗ khác đều rất sạch sẽ.

Đem Kỳ Nhất Bạch ngồi xuống ghế trong sân, bà quan tâm hỏi:

"Bạch ca nhi, làm sao vậy? Có phải mụ đàn bà đáng ghét Lý Tú Nga lại bắt nạt con không? Con yên tâm, dì sẽ dẫn con đến gặp trưởng thôn. Lý Tú Nga thật sự cho rằng mình là mẹ của tú tài, muốn làm gì thì làm à, bà ta đối xử với con ác độc như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi!"

Kỳ Nhất Bạch vội vàng kéo Triệu thẩm giải thích:

"Dì ơi, không phải ạ. Con là tới tìm chú Triệu, con muốn nhờ chú hỗ trợ chế tạo mấy cái linh... mấy miếng gỗ ạ, chú Triệu hiện tại có rảnh không ạ? Tiền công qua một thời gian ngắn con sẽ trả cho chú ạ."

Kỳ Nhất Bạch dự định chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống tỉnh lại, cậu sẽ đòi tiền từ hệ thống. Thực sự không có tiền thì không thành anh hùng được. Còn việc hệ thống có cho tiền hay không? Kỳ Nhất Bạch từ chối suy nghĩ đến việc đó.

"Thằng nhỏ ngốc này, đừng có nói đến chuyện tiền công nữa. Chú Triệu của con đang rảnh, để dì đi gọi ông ấy cho con."

Biết được ý muốn của Kỳ Nhất Bạch, dì Triệu lập tức vào nhà gọi người. Lúc sau, một ông chú với khuôn mặt hàm hậu còn mang theo chút ngái ngủ đi ra, chính là chú Triệu – Triệu Tam Hộ, ông ấy chắc là đang ngủ trưa thì bị dựng dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.