Chương trước
Chương sau
Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Vệ Thư Tuân đã rất nhiều năm không vào nơi ăn chơi, hiện tại nghe thấy tiếng âm nhạc từ trong ghế lô truyền ra liền cảm thấy khó chịu. Đẩy đẩy kính, Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ, chắc y đã biến thành cái loại cổ hủ bảo thủ mình từng ghét nhất rồi!
Trong ghế lô đã ngồi mười mấy người, khi Vệ Thư Tuân đẩy cửa đi vào, mọi người sửng sốt một lát, hình như không nhận ra là ai. Thẳng đến Dư Hân và Ngũ Phong nhiệt tình tiếp đón: “Thư Tuân, nhanh vào!” Mọi người mới biết là y, sôi nổi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Vệ Thư Tuân vừa ngồi xuống, cựu lớp trưởng Khổng Bình lập tức tiến đến bên cạnh y, chần chờ kêu: “Thư Tuân, cậu… mấy năm nay cậu có khỏe không?”
Không trách hắn, Vệ Thư Tuân còn đeo cái kính đen lỗi thời kia, mái tóc đen dài có chút hỗn độn rũ xuống, che khuất nửa mắt, trên người mặc áo sơmi trắng quần tây đen đơn giản quá mức, thoạt nhìn thực suy sút, hoàn toàn không giống mỹ nam thời thượng thời sinh viên kia. Một người vào xã hội nếu chênh lệch với thời sinh viên quá lớn, Khổng Bình chỉ có thể đoán cuộc sống sau tốt nghiệp của Vệ Thư Tuân thật không như ý, hắn không phải lần đầu tiên gặp tình huống này.
Vệ Thư Tuân liếc hắn một cái, không hiểu: “Hả?”
“Ôi, đây thật là Vệ Thư Tuân à?” Một người đàn ông hơi phát tướng đi qua, rót đầy ly bia cho Vệ Thư Tuân: “Bạn cũ mấy năm không gặp, mém nữa không nhận ra luôn, cạn ly”
“Cậu là… Hoàng Toại?” Vệ Thư Tuân chần chờ hỏi.
Y và Hoàng Toại quan hệ bình thường, học chung bốn năm không nói chuyện mấy câu, nhưng tất nhiên đối phương qua chào hỏi, y cũng cạn một ly với đối phương.
Hoàng Toại buông ly, hà một hơi mùi rượu: “Mà nói gì thì nói, Vệ Thư Tuân giờ đang làm nghề gì? trước kia tôi nghe nói cậu học lên, chắc đã học xong rồi, giờ tìm được việc chưa? Ôi giờ kiếm việc khó lắm, hơn nữa là nghiên cứu sinh, tôi thấy trên tin tức cứ nói, cao không được thấp không phải, học thêm vài năm vậy còn không bằng đi làm vài năm cậu nói đúng không?”
Vệ Thư Tuân ở trong lớp được hoan nghênh bao nhiêu, đương nhiên cũng sẽ có bấy nhiêu người ghét y, Hoàng Toại chính là một trong số đó. Chỉ là Vệ Thư Tuân thời sinh viên vẫn thực ưu tú, mấy nữ sinh tranh nhau làm bạn gái thì thôi đi, thậm chí sau đó còn làm minh tinh, còn tham gia dự án Hàng không có người lái, quả thực là dạng người thắng của đời làm người ta tối ghen ghét. Nhưng sau khi tốt nghiệp liền mất liên lạc với Vệ Thư Tuân, chỉ nghe nói y học lên, minh tinh cũng không làm, trong group lớp cũng không thấy y đâu, cũng không biết y đang làm gì. Hôm nay vừa thấy, Vệ Thư Tuân bộ dáng này, xem ra làm ăn không tốt mấy… Vì thế Hoàng Toại cũng rất vui mừng.
Vệ Thư Tuân thông minh không sai, nhưng đây là lần đầu tiên y tham gia họp lớp, Hoàng Toại nói mình “đi làm ở tập đoàn tư nhân nước ngoài” với y mà nói không đáng kể chút nào, cho nên, y hoàn toàn không nghe ra Hoàng Toại đang khoe.
Ngũ Phong cùng Khổng Bình Bên cạnh đã nghe không được nữa, Khổng Bình quát khẽ: “Hoàng Toại, đủ rồi!”
Ngũ Phong càng trực tiếp, hắn giật cặp kính trên mặt Vệ Thư Tuân ra, vén hết tóc y về phía sau để lộ ra toàn bộ mặt, Hoàng Toại lập tức im bặt.
Vài năm không thấy, diện mạo của Vệ Thư Tuân càng đẹp mắt, trước kia còn mang chút ngây ngô thiếu niên, hiện tại quả thực có thể dùng từ tinh xảo để hình dung, lại lộ ra phong độ trí thức hào hoa phong nhã, xinh đẹp làm đàn ông cũng nhịn không được tâm động —— có cái mặt này, nói y sống không nổi trong xã hội, ha hả, hắn cho dù muốn làm trai bao khẳng định có một đống phụ nữ mang theo phòng xe nhào vào!
Khổng Bình tê một tiếng, cảm giác tim mình cũng đập gia tốc, vội đè tóc Vệ Thư Tuân xuống, còn cố ý vò cho xù ra: “Mau thả xuống mau thả xuống… Muốn chết, khuôn mặt này của cậu sau này ra ngoài thế nào đây?”
Vệ Thư Tuân cười cười, cho dù đã rời khỏi giới giải trí thật lâu, diện mạo của y vẫn hấp dẫn rất nhiều nữ sinh, cho nên khi ở trường, mỗi lần y đi thư viện phía sau đều có một dàn nữ sinh vây xem, thậm chí có lần còn ảnh hưởng y học, sau đó y liền lười cắt tóc.
Cùng đám bạn vừa uống rượu vừa tâm sự tình trạng các bên, đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Tuyền, hỏi y ở đâu, nói muốn tới đón y. Vệ Thư Tuân báo địa chỉ, nhìn đồng hồ, đã sắp 12h. Chu Tuyền chắc cố ý đợi đến lúc này, phỏng chừng y chơi cũng sắp xong mới đến đón y.
Đứng dậy tạm biệt đám bạn, Vệ Thư Tuân đi ra ngoài cổng đợi, đột nhiên nhìn thấy ngoài bãi đỗ xe lộ thiên bên ngoài, một đôi nam nữ đang nâng một con ma men chuẩn bị lên xe.
Đây vốn là hình ảnh thực bình thường, nhưng con ma men này, Vệ Thư Tuân không khéo có quen, là em họ của Chu Tuyền – Chu Diễn.
Vệ Thư Tuân đi qua, ngăn cánh cửa sau sắp đóng lại: “Từ từ, Chu Diễn?”
Cả người Chu Diễn đều là mùi rượu, không có chút phản ứng, hoàn toàn say khướt.
“Anh là ai, muốn làm gì?” ngươi phụ nữ kia cảnh giác kêu lên.
“Tôi quen Chu Diễn, tôi đưa anh ta trở về.” Vệ Thư Tuân nói.
“Nói đùa, anh nói quen là quen à? Ai biết anh có phải muốn bắt cóc thiếu gia  Chu không? Mau tránh ra, bằng không tôi báo cảnh sát!”
Vệ Thư Tuân tưởng tượng cũng đúng, bổ sung nói: “Anh họ của Chu Diễn là Chu Tuyền sẽ đến ngay, các người có thể giao Chu Diễn cho…”
Nói còn chưa nói xong, Vệ Thư Tuân liền nghe máy học tập nói “Cẩn thận”, bản năng né nhanh về hướng bên cạnh, liền nhìn thấy người đàn ông còn lại đỡ Chu Diễn đang vươn tay, trong tay là súng điện tóe ra tia điện.
Vệ Thư Tuân đã phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, lập tức đá cao hất văng người đàn ông, người đàn bà nhào từ phía sau kẹp lấy cổ y, bị y quật mạnh qua lưng ném tới trên mặt đất.
Người đàn ông kia đã đứng lên, lại đánh về phía Vệ Thư Tuân… Phía sau có một bàn tay duỗi qua, túm lấy cổ hắn ấn mạnh xuống đất, người đàn ông hự một tiếng, ngã xuống bất động.
“Sao lại thế này?” Chu Tuyền hỏi.
Vệ Thư Tuân lắc đầu, nhìn về phía Chu Diễn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh: “Không biết, anh phải hỏi Chu Diễn.”
Đồng tử của Chu Tuyền hơi co lại, nâng Chu Diễn dậy dùng sức tát, trầm giọng nói: “Bị bỏ thuốc.”
Sau đó hắn gọi điện thoại gọi tới vài người mang Chu Diễn đi, bao gồm đôi nam nữ cùng chiếc xe kia cũng bị giải đi.
Vệ Thư Tuân hỏi: “Anh không đi theo coi à?”
“Không, anh lo cho em hơn, có bị thương không?”
“Không có gì.”
Chu Tuyền nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt lấy Vệ Thư Tuân: “Anh biết em rất mạnh, nhưng đừng mạo hiểm, anh sẽ lo lắng.”
Vệ Thư Tuân ôm lại hắn, khóe miệng nhếch lên: “Em biết rồi.”
Theo Hứa Nguyên Quân nói, lấy quân công của Chu Tuyền và thế lực của Chu gia ở quân đội, vốn hắn có thể thăng làm thượng tá, nhưng bởi vì chuyện cùng Vệ Thư Tuân, thăng chức vẫn bị đè xuống, bây giờ còn chỉ là một thiếu tá.
Rất sớm trước kia Chu Tuyền liền mơ hồ mà lộ ra xu hướng tình dục của mình với người nhà, Sau đó khoảng hai năm, ngày hôm sau khi chính thức phát sinh quan hệ với Vệ Thư Tuân, hắn liền trực tiếp comeout với người trong nhà. Theo cách nói của Chu Tuyền, hắn sẽ phụ trách với Vệ Thư Tuân. Thuận tiện nói một câu, trừ vậy ra hắn còn đi đặt nhẫn kết hôn—— tuy trong nước không cho phép kết hôn đồng tính, nhưng Chu Tuyền chỉ mang cùng mục đích kết hôn với Vệ Thư Tuân, giờ nhẫn đang đẹo trên ngón áp út của hai người.
Chu lão gia thì không hề gì, người đầu tiên Chu Tuyền thổ lộ tình cảm chính là cụ, sau khi không thay đổi được, cụ liền thuận theo tự nhiên. Cha mẹ Chu Tuyền cực lực phản đối, nhưng họ không có cách gì với đứa con trai sớm đã độc lập này, muốn tạo áp lực với Vệ Thư Tuân, Vệ Thư Tuân tử trạch ở trong trường làm thí nghiệm, sau lưng còn dựng thẳng một chỗ dựa vững chắc tên là “Trung tâm hàng không”, bọn họ căn bản đụng cũng không thể đụng, hiện tại đang chiến tranh lạnh với Chu Tuyền. Vệ Thư Tuân thật sự không có trách Chu Tuyền, bởi vì bây giờ y còn chưa thẳng thắn với cha mẹ, so với Chu Tuyền dám đảm đương, y mới là người thua thiệt trong đoạn tình cảm này, chỉ là Chu Tuyền cũng không để ý.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đàn ông đang tuổi tinh lực sung mãn tự nhiên cũng không thể ngoại lệ, triền miên tới sắc trời hừng đông mới ôm nhau ngủ.
Vệ Thư Tuân không biết mình ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được tiếng chuông di động vang lên, rất nhanh chuông ngừng, Chu Tuyền kéo kéo góc chăn cho y, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Trong điện thoại không biết đang nói cái gì, giọng Chu Tuyền trở nên lạnh như băng: “Đã biết, tôi lập tức qua.”
Vệ Thư Tuân hơi hơi mở mắt ra: “Sao thế?”
“Không có gì.” Chu Tuyền đứng dậy thay quần áo, sợ Vệ Thư Tuân mất hứng, lại giải thích: “Là chuyện Chu Diễn, đã điều tra ra, có người muốn hãm hại nó… Có thể có liên hệ đến Lâm gia, anh qua nhìn xem.”
“Ồ…” Vệ Thư Tuân không giúp được gì trong việc này, dứt khoát tiếp tục vùi đầu ngủ.
Chu Tuyền cực kì tức giận chuyện Chu Diễn thiếu chút nữa bị thiết kế hãm hại, tuy mỗi ngày bớt thời giờ đi ra với Vệ Thư Tuân, nhưng luôn vẫn chỉ đạo việc trả thù nhằm vào Lâm gia. Vệ Thư Tuân thì lại rất nhàn nhã, khi y ở bên cạnh Chu Tuyền, cả nhúc nhích ngón tay cũng không cần, Chu Tuyền cắt hoa quả thành miếng nhỏ dâng thẳng từng miếng lên miệng y, có thể nói là sống đời con heo. Khi Chu Tuyền không ở bên, y kêu đám bạn thân Ngũ Phong cùng đi câu cá hoặc BBQ. Ở thành phố A với Chu Tuyền gần một tuần, Vệ Thư Tuân chuẩn bị về nhà thăm cha mẹ. Y khó được có kỳ nghỉ, cho nên tận lực chia thời gian làm hai, một nửa cho Chu Tuyền, một nửa cho cha mẹ.
Trước một ngày rời đi, cuối cùng mời đám bạn thân cùng ăn một bữa tối, bởi vì uống hơi nhiều rượu, Vệ Thư Tuân chỉ có thể bắt xe về nhà. Một chiếc taxi chủ động đậu trước mặt Vệ Thư Tuân, Vệ Thư Tuân một bên lên xe, một bên tạm biệt bọn Ngũ Phong, sau khi lên xe báo địa chỉ, tài xê taxi quay đầu, đột nhiên phun chất lỏng gì đó vào mặt y, Vệ Thư Tuân nháy mắt mất đi ý thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.