🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Minh Dục, nam, 29 tuổi, độc thân. Tốt nghiệp trường đại học danh giá, là giám đốc dự án của một công ty tư vấn nổi tiếng.
Vừa nhìn vào tên là biết, Minh Dục có được một tiền đồ xán lạn. Nhưng cha mẹ anh cho rằng, chỉ mỗi chữ “Minh” còn chưa đủ, cần phải thêm một chữ “Dục” để tăng phần chói lọi rực rỡ. Mà hiện thực quả thật cũng như vậy, Minh Dục từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, tài trí hơn người, đã thế còn sở hữu ngoại hình cao ráo đẹp trai, có thể nói là gặp hoa hoa nở, gặp người người yêu.
Nhưng cha ông cũng có câu, thượng đế đã mở cho bạn một cánh cửa lớn, thì cũng phải khép lại một cánh cửa sổ nho nhỏ. Chỉ là khéo quá hóa vụng, mặc dù cánh cửa sổ này rất nhỏ, song nó lại khóa ở động mạch của thể xốp*.
(*Thể xốp là một ống khác chứa bên trong nó là niệu đạo. Giữa dương v*t có một đường ống gọi là niệu đạo, cả nước tiểu và tinh dịch đều thoát ra khỏi cơ thể bằng đường này, nhưng không bao giờ thoát ra cùng một lúc. Khi tinh dịch đang được phóng ra khỏi cơ thể thì lối thoát dành cho nước tiểu bị đóng lại, khi nước tiểu đi ra ngoài thì phần đóng sẽ quay lại phía đường ra của tinh dịch. Phần cuối ống nở ra tạo thành quy đầu.)
Minh Dục tiên sinh, mắc bệnh liệt dương.
Đây là một sự u uất khổng lồ đọng lại trong lòng Minh Dục. Nam nữ theo đuổi anh từ thời đại học đến giờ nhiều không đếm xuể, vậy mà anh lại chỉ có một mối tình đau thương, kéo dài vỏn vẹn trong một tháng.
Đương nhiên không phải do anh không muốn yêu, mà là tâm có dư nhưng sức chẳng đủ. Từ nhỏ đến lớn, hết thảy phương diện đều ưu tú khiến Minh Dục khó có thể đối mặt với cái hiện thực tàn nhẫn này. Vì để phòng tránh những khả năng dẫn đến thất bại tàn khốc, Minh Dục đã lựa chọn một sách lược cực ổn thỏa, không yêu đương sẽ không có đau thương.
Để tận lực ngăn cản sự theo đuổi của người khác, anh không thể không tỉ mỉ mà ngụy trang bản thân. Lúc nào cũng phải bày ra vẻ mặt lạnh lùng, phối hợp với nụ cười lịch thiệp đầy giả tạo, điên cuồng gia tăng khoảng cách giữa mình và người khác, toàn lực xây dựng một loại khí chất người sống chớ lại gần.
……Nhưng chẳng rõ vì sao, cái kế sách này dường như cũng không có tác dụng gì cả.
Mà bây giờ, sau khi trải qua mười năm sống như một con rùa đen rụt đầu, Minh Dục rốt cuộc cũng hạ quyết tâm thay đổi bản thân từ trong ra ngoài.
Quyết phải làm một người đàn ông chân chính! Hãy thức tỉnh đi hỡi chú chim u sầu!
Anh lấy hết can đảm, đi đến bệnh viện nam khoa tốt nhất thành phố C.
Vốn muốn đăng ký chuyên gia khám, ai ngờ hôm nay chuyên gia kia lại có việc đột xuất, nên anh chỉ đành đăng ký chỗ một vị bác sĩ trẻ. Minh Dục khó khăn lắm mới có thời gian đi khám bệnh, nếu chờ vị chuyên gia kia lại phải mất một tuần —— càng quan trọng hơn là, đau dài chẳng bằng đau ngắn, có thể tới nơi này ít bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Ngẫm lại căn bệnh của mình cũng không phải là bệnh nan y phức tạp gì, bác sĩ trẻ thì bác sĩ trẻ vậy, chỉ cần mau chóng chữa khỏi là được.
Minh Dục ngồi trong đại sảnh phòng khám chờ gọi tên, điện thoại lại đột nhiên sáng lên, là tin nhắn mới trong Meet U.
[ Đăng Các Mộng Ức: Hiếm khi được nghỉ thì lại phải tăng ca, àiii. ]
Tâm trạng căng thẳng của anh dần được thả lỏng, trả lời: “Chỗ làm lại có việc gì à?”
[ Đăng Các Mộng Ức: Cũng gần như vậy. Cái nghề này của bọn em nào dám mơ ước đến ngày nghỉ chứ (đầu mèo đổ lệ.jpg) còn anh thì sao? ]
[ L: Nghỉ, không có việc gì làm, buổi tối chuẩn bị đi xem phim. ]
[ Đăng Các Mộng Ức:! Hâm mộ quá trời! Thôi không nói nữa, em phải làm việc rồi! Aaa! Em cũng muốn nghỉ! ]
Khóe miệng Minh Dục vô thức lộ ra một nụ cười —— đây chính là lý do khiến anh khắc phục nỗi sợ hãi mà đi khám bệnh.
Một năm trước, bởi vì quá mức buồn chán, Minh Dục ngẫu nhiên tải một ứng dụng giao lưu kết bạn đồng tính tên là Meet U về điện thoại. Mặc dù giao diện trông rất văn nghệ, thế nhưng cái đám đàn ông bên trong thì cứ như một lũ chết đói vậy, nào là đăng ảnh nude, mới tán gẫu ba câu đã gạ con người ta đi chịch. Nhất là khi anh đăng mấy tấm ảnh không lộ mặt, có tây trang giày da, cũng có cơ bụng lõa lồ, cho nên mỗi lần vào app là thông báo lại tới tấp như vũ bão.
Mỗi lần nhìn thấy lời mời đi chịch, Minh Dục đều không nhịn được mà nghĩ đến bộ dáng héo hon của mình khi chuẩn bị xách súng ra trận, tâm linh vốn đã yếu ớt lại một lần nữa bị thương nặng.
Thỉnh thoảng gặp được một, hai bé bot đêm khuya cảm xúc dâng trào, tâm sự về nỗi đau khi chia tay người yêu, cùng với sự tịch mịch lúc độc thân, anh đều cảm thấy cực kỳ thân thiết, đáng yêu, nhịn không được mà nói thêm mấy câu. Lâu dần, đối phương cũng không kiềm chế được mà nảy sinh tình cảm, không kiềm chế được mà ngỏ lời gặp mặt, không kiềm chế được mà hẹn anh đi chịch, Minh Dục thấy thế thì sợ bay cả màu, lập tức bỏ chạy trối chết.
Sau mấy lần như vậy, Minh Dục rốt cuộc cũng quyết định gỡ cài đặt ứng dụng. Nhưng đúng vào lúc này, Meet U lại nhảy ra một thông báo: “Người dùng【 Đăng Các Mộng Ức 】 đang ở cùng một thành phố với bạn, nhất định là có duyên phận đặc biệt, mau chóng đi xem đối phương nào.”
Tay Minh Dục dừng lại. Cái tên này đúng là thú vị ghê —— Cứ như mấy ông chú trung niên bốn, năm mươi tuổi trong vòng bạn bè, hoặc là thiếu nữ mười bốn, mười năm tuổi ngốc nghếch yêu thích cổ phong, duy chỉ không giống một tên gay não tàn.
Đầu nghĩ dù sao cũng xóa app, anh bèn tiện tay nhấn gửi một lời mời kết bạn.
Đối phương trả lời rất nhanh: “Xin chào?”
Minh Dục: “Xin chào.”
[ Đăng Các Mộng Ức: Oaaa! Giai đẹp, vì sao lại add tôi?! ]
[ L: Bởi vì tên của cậu. ]
[ L: Rất có ý thơ. ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Cảm ơn, cảm ơn! Anh là người đầu tiên nói như vậy đó! ]
[ L: Có nguồn gốc gì sao? ]
Mãi một lúc lâu sau, phía bên kia mới trả lời.
[ Đăng Các Mộng Ức: Có một câu thơ mà tôi rất thích —— “Nhập môn trì sắc tĩnh, đăng các vũ thanh lai”. ]
Đăng các vũ thanh lai…… Minh Dục lập tức bị ý cảnh này hấp dẫn. Như vậy “Mộng Ức” của người này là đang nhớ đến ai sao? Vừa rồi im lặng, có phải vì nhớ lại câu chuyện ẩn sau cái tên này hay không?
[ L: Xin lỗi, có phải đã chạm vào nỗi đau của cậu rồi không? ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Không phải! Không sao đâu! ]
[ L: Có thể gặp được một người trầm tĩnh nội liễm như cậu ở nơi này thật sự rất khó. ]
[ Đăng Các Mộng Ức:…… Ha ha ha, quá khen! Bầu không khí hiện giờ đúng là có chút bốc đồng nhỉ, ha ha! ]
Minh Dục nhấn vào trang cá nhân của đối phương, không có ảnh chụp, chỉ có một vài ghi chép về cuộc sống hàng ngày cùng với chó chó mèo mèo gì đó. Anh nghĩ, ngay tại thời điểm mình chuẩn bị xóa ứng dụng lại có thể gặp được một người không giống với những người khác, chắc hẳn là có duyên phận đặc biệt rồi.
Chỉ có điều ở phía bên kia, Phương Thư Giai lại luống cuống tay chân tìm kiếm thơ văn cổ. Hiếm khi gặp được một người đàn ông đẹp trai như vậy —— mặc dù không để lộ mặt, nhưng xét theo dáng người và quần áo thì nhất định không xấu. Càng quan trọng hơn là, đây là top! Phải tra chút tư liệu thì đã làm sao, tán gẫu khó khăn một chút thì đã làm sao!
Chuyện này không khỏi khiến hắn nhớ đến nguồn gốc chân chính của cái tên “Đăng Các Mộng Ức” này ——
“Chờ một top dũng mãnh*.”
(*Đăng Các Mộng Ức 登阁梦忆 và Đợi một top dũng mãnh 等个猛一 đồng âm deng ge meng yi =))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.