"Ba cậu biết cậu kết hôn không?" 
"Tớ có nói". 
Tuy ông Nguyên không mấy thương yêu gì cô, nhưng cô vẫn là con gái ruột của ông, máu chảy ruột mềm, mỗi tháng đều cho cô một số tiền không nhỏ. Cô đi làm ở công ty, lương lậu cũng xem như đủ sống. Nhưng có ông Nguyên cho tiền, nên cô cũng chẳng đói kém gì. 
Vậy mà hôm vừa rồi cô giận lẫy bỏ đi, nên ông cũng khóa tài khoản ngân hàng của cô lại, còn rút hết tiền trong đó ra, ông làm vậy không biết là trút giận thay ai hay là tự mình giận cô không muốn nhìn mặt cô nữa. 
Nếu ông biết chuyện cô không hỏi ý kiến ông đã cưới chồng, chắc ông sẽ không cho phép cô về nhà mất. Cho dù cô không thích bà Vân, nhưng ông Nguyên vẫn là bố cô mãi không thay đổi, cho dù ông có ghét bỏ cô đi nữa, cô vẫn không có quyền ghét gì ông. 
Quế Chi không biết suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô không nói gì nữa thì mới lảng sang chuyện khác, ăn chiều là dịp nghỉ ngơi hiếm hoi trong ngày, cô cũng không muốn ảnh hưởng Trì Tuyết. 
Trì Tuyết nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Quế Chi, chỉ thấy cô đang ăn sườn mà mình thích, chẳng hiểu lại hỏi ra miệng. 
“Thôi đừng nói về tớ nữa, dạo này anh Minh có về không?" 
Quế Chi hơi khựng lại một chút thấy rõ, rồi cười ngay. 
“Ảnh à? Ảnh đi suốt có mấy khi về đâu, chắc gần tết mới gặp được." 
Cô nhìn Quế Chi một lúc, không nói gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703564/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.