"Tay nghề anh đỉnh thật đó, không khác gì đầu bếp nhà hàng năm sao luôn".
"Em chỉ muốn nhanh chóng ăn thử thôi đúng không, Măng Cụt?"
Anh mỉm cười trêu chọc, xắn tay áo bưng beefsteak ra bàn. Gần đây anh luôn gọi cô bằng biệt danh như trên, Trì Tuyết cũng không quá so đo, dù gì khi ở trước mặt người ngoài càng có thêm vài phần thân mật. Cô thầm nghĩ, đàn ông biết nấu ăn quả nhiên quyến rũ, ngắm bao nhiêu cũng chẳng thấy chán.
Thịt bò vừa chín tới, cắn lấy miếng nhỏ liền có cảm giác tan chảy nơi đầu lưỡi, hương vị kết hợp cùng rau và khoai tây chiên đặc biệt ngon miệng. Nhà không có đầu bếp nên anh và cô quyết định sẽ thay phiên nhau nấu ăn, anh học đặc biệt nhanh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn liền có thể làm được vài món thông thường lẫn cao cấp ở mức thuần thục. Trì Tuyết bĩu môi, cái năng lực nghịch thiên này có còn là người không đây.
Anh nhìn người trước mặt bộ dáng ăn như hổ đói, chẳng có chút hình tượng thục nữ nào lại phá lệ đáng yêu. Gần đây, Kỷ Nhiên có cảm giác mình dường như đã cảm nhận được vài phần ấm áp của hai chữ gia đình. Có lẽ là do mỗi khi tỉnh giấc đều thấy bóng lưng Trì Tuyết loay hoay nơi căn bếp, những hôm anh có cuộc họp phải về trễ, đèn trước hiên nhà lẫn phòng khách đều sáng lên màu vàng dịu dàng, cô ngồi khoanh chân trên thảm lông làm việc, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu, lộ ra nụ cười mỉm thân thuộc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703558/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.