Thanh Hào thôi không hóng hớt nữa, quay lại dáng vẻ nghiêm túc mọi khi, bấy giờ mới lấy ra một sấp tài liệu đặt trên bàn của anh. Anh ta không đợi anh lật ra, đã bắt đầu nói về cô bằng giọng nghiêm túc.
"Phu nhân là con gái của vợ trước ông Trì Nguyên. Mười năm trước, vợ trước của ông ấy qua đời, khi ấy phu nhân còn nhỏ, ông đã xây dựng nên công ty Khánh Nguyên, rồi hứa sẽ chia mười phần trăm cổ phần cho cô ấy”.
Anh lật tập tài liệu ra, đã thấy một tấm ảnh một đứa trẻ, đang tựa vào quan tài khóc lóc, khi ấy mặt mũi lấm lem, nhưng vẫn có nét của cô. Tay anh miết nhẹ trên bức ảnh, vẽ trên gương mặt cô bé hơn mười tuổi, ánh sáng trong bầu trời đêm càng lúc càng rực rỡ, anh như xác nhận một việc gì đó, như thể tìm được thứ gì đã mất đi.
Trợ lí không chú ý mấy đến cảm xúc của anh tiếp tục kể.
“Vợ trước vừa qua đời không bao lâu, ông Nguyên tái giá với bà Vân, còn có một đứa con riêng là Trì Nhã Linh. Sau đó phu nhân theo ông Nguyên về nhà, cả nhà bốn người sống tại biệt thự ấy”.
Anh nhớ lại lần cô về nhà lấy hành lý, vừa chạy ra đã khóc không thấy mặt trời, liền hiểu được tại sao. Giữa mẹ kế con chồng, tình cảm thế nào chẳng cần suy đoán nữa, nếu hạnh phúc đã chẳng cần khóc đến mức ấy.
“Sau đó thì sao?”
Anh khép lại tư liệu, tiếp tục nhìn về phía trợ lí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703482/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.