Bà nhìn thấy tín hiệu tắt máy ở đầu dây, trong lòng dâng lên một loạt cảm xúc, đã rất lâu rồi bà không nói chuyện với con trai cũng không yêu thương nó, thậm chí còn quên mất mình có một đứa con, thời khắc nhận được tin anh gặp tai nạn đưa vào phòng cấp cứu bà mới thấy tầm quan trọng của anh, sự lo lắng cùng xấu hổ vì những chuyện mình gây ra bùng phát khiến bà như muốn chết đi. Nhưng bà cũng biết không thể làm gì được, mấy năm không gặp, mãi đến hôm nay mới chịu liên lạc với anh, bà còn cách nào khác ngoài cầu xin tha thứ đâu.
Khi này trong phòng ngủ, ông Mạnh Vĩ đang ngồi trên giường lau tóc, bà Nhu thấy vậy liền ngồi cạnh cầm lấy khăn lau giúp ông. Ông Mạnh Vĩ năm nay đã quá ngũ tuần, nhưng sức khỏe vẫn còn cường tráng, thời gian không để lại vết hằn trên gương mặt ông, chỉ làm nó thêm phong trần thuần thục.
Bà Nhu giúp ông lau tóc, rồi mỉm cười.
“Mình à, anh đoán xem tôi vừa gọi cho ai”.
“Ai vậy?"
Ông Vĩ để bà Nhu xoa tóc, bàn tay bà còn miết nhẹ theo thái dương giúp ông thư giãn, nên giọng điệu khá là nhẹ nhàng. Dù hai người kết hôn theo sự tác hợp của gia đình không có chút tình cảm nào, nhưng mưa dầm thấm lâu hai người cũng coi như có chút tình nghĩa vợ chồng, bà cũng đã chấp nhận Huy Khải vậy tại sao không cho nhau cơ hội thử yêu thương lẫn nhau chứ. Dù sao cả hai cũng ở với nhau ngần ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703476/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.