Cô thơ thẩn cả đoạn đường về, cô không biết mình đi bằng gì về nhà, càng không rõ lối về phải qua những đoạn đường nào, đến khi đến trước cổng nhà còn không hay biết.
Cô gạt mái tóc xơ xác của mình ra sau tai, vuốt nhẹ bộ đồ công sở, rồi mới mở cửa vào nhà. Cởi giày cao gót đau chân, xỏ dép cất giỏ lên kệ, mới bơ phờ đi vào trong phòng ngủ. Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy anh ngồi trên giường, máy tính đặt trên bàn bên cạnh, màn hình đang hiện biểu đồ gì đấy. Anh thấy cô về thì đứng dậy khỏi giường, nhìn cô hỏi thăm.
“Em về rồi à?”
Nhưng cô không có hơi sức đâu mà đáp lại, cô chỉ trả lời ừm, mở tủ đồ lấy một cái váy ngủ hai dây, rồi đi vào phòng tắm. Anh nhìn theo dáng cô đi vào trong phòng tắm, không nói chẳng rằng, lặng lẽ cất máy tính xách tay đi. Cô đi vào trong phòng tắm, chẳng mấy chốc tiếng nước tí tách truyền ra, anh định đi, thì nghe thấy tiếng khóc nỉ non của cô vọng ra. Nước mở to như thế, tiếng khóc lại át cả tiếng nước, anh nghe thấy cô kiềm nén không nức nở, mà tim cứ như ai bóp nghẹn, chẳng hiểu sao đau lòng một đỗi.
Đây là lần thứ bao nhiều đau lòng vì cô rồi, anh cũng chẳng biết nữa. Vậy là cô ở trong phòng tắm khóc gần cả tiếng, anh cũng tựa cửa nghe cô khóc một tiếng. Đã có nhiều lần định xông vào dỗ dành, nhưng hành động ấy khi nào cũng dừng lại bởi tiếng ho khan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703464/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.