Trì Tuyết thở dài. 
“Có đôi khi, cậu rõ ràng biết tất cả, lý trí đến độ không cần một ai khuyên giải, vì cậu giảng đạo lý còn tốt hơn người ta nữa, mới là đáng sợ..." 
Quế Chi thoáng thấy đôi mắt Trì Tuyết nhuốm đầy lo lắng. 
“Bởi vì càng lý trí, càng biết mình phải làm gì, mới càng tàn nhẫn với bản thân mình... Không có được càng thiết tha, ấy là cảm giác đau khổ nhất đời. Cầu mà không được, ước mà không thấy, cảm giác ấy nếu chưa trải qua, 
chẳng ai biết được có bao nhiêu đau khổ..." 
“Cũng đúng nhỉ”. 
Quế Chi cười khẽ, “Là người lý trí thì đau khổ, người không lý trí cũng chẳng vui sướng là mấy. Như cậu mà sướng nhỉ, tớ thấy Kỷ tổng đối xử với cậu rất tốt". 
Vậy mà Trì Tuyết không vui nổi. Cô cũng biết anh đối xử tốt với cô, nhưng càng tốt, cô lại càng muốn sa vào, rồi quên mất lời hứa mấy năm sau. Trì Tuyết biết anh tốt, lại sợ anh quá tốt với mình, sẽ không kiềm chế được, rồi không nhẫn tâm rời đi. 
"Ừ, tốt lắm. Nhưng đó là trách nhiệm thôi. Cậu hiểu không?" 
Có lẽ trong bar có quá nhiều kí ức không vui, Trì Tuyết ngồi uống với Quế Chi một lúc, thì chính cô cũng rơi vào cảm xúc không đầu không đuôi, Trì Tuyết gọi thêm rượu, cả hai cứ vừa uống vừa trò chuyện, nhưng không ai nhớ mình đã nói gì cả. Truyện mới cập nhật 
Trì Tuyết hơi ngà say, nhưng vẫn tự nhủ mình cần tỉnh táo, vậy là uống khá cầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703205/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.