Ông Vĩ ở nhà đợi Kỷ Nhiên, nên vừa đi vào phòng làm việc, đã thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, mùi khói thuốc đắng nghét ùa đến khiến Kỷ Nhiên hơi nhướn mày. Không nói gì bước vào trong. Bấy giờ ông mới nhìn lên. Vừa thấy Kỷ Nhiên, sự vui vẻ đến chưa lâu thì con ngươi đã trở nên đỏ sậm.
"Con còn biết đường mò về?"
Kỷ Nhiên vào trong, tựa vào cửa sổ sáng đằng sau, nhìn ông.
“Gần đây con bận quá".
“Bận? Thế bao giờ dẫn con bé về, ba mẹ và con không có tình cảm gia đình nên có nhiều khúc mắc khó có thể bày tỏ, nhưng máu chảy ruột mềm, hai đứa cũng nên thường xuyên về thăm hai ông bà này chứ!"
“Bố nói muốn có cháu bế còn gì, con đẩy nhanh tiến độ chút thôi. Con cũng sắp ba mấy rồi".
"..." Ông cầm lấy gạt tàn thuốc. Kỷ Nhiên vừa nói vừa nghiêng người né gạt tàn thuốc bay sang, lúc này một người phụ nữ vào phòng. Vừa thấy Kỷ Nhiên đã chạy sang.
"Nhiên, con về rồi à?"
Kỷ Nhiên nhìn thấy mẹ, không ngang ngược nữa, anh nhìn mẹ gật đầu. Ông nhìn thấy bà Nhu đứng cạnh Kỷ Nhiên, không dám quăng đồ gì về phía đó nữa, lúc này mới ngồi xuống ghế, thở hổn hển. Bà nhéo nhéo cánh tay anh, trách móc.
"Lâu rồi mới gặp bố, con chọc ông ấy làm gì. Bố con tuổi già sức yếu rồi làm sao chịu được?"
Kỷ Nhiên nhìn thấy mẹ nói bố tuổi già sức yếu, rồi thấy gương mặt đỏ lừng trách móc của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703197/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.