Đèn cấp cứu chưa tắt, đã có người xô cửa chạy ra. Đó là một bác sĩ nữ, dáng vẻ vội vàng lướt nhìn ba người ngoài cổng cấp cứu.
“Người nhà bệnh nhân ở đâu?"
Minh vội vàng tiến lên.
"Tôi."
Người chạy ra nhìn lướt qua Minh, "Anh là gì của bệnh nhân?"
Minh hơi nghẹn đi, nhưng vẫn đáp lại.
"Chú ruột."
Không có thời gian cho Minh bi ai, đã nghe bác sĩ nói.
"Bệnh nhân mất quá nhiều máu, cần truyền máu ngay. Mời anh đi theo tôi làm xét nghiệm."
Trì Tuyết nghe vậy tiến lên.
“Xét nghiệm cả tôi nữa".
Kỷ Nhiên thấy vậy đành theo cô. Hai người xét nghiệm máu khá nhanh, Minh ngồi cạnh cửa sổ, không rõ đang suy nghĩ gì. Trì Tuyết mắng anh xong cũng không đá động gì đến anh nữa, cô chỉ xả bực vậy thôi, chứ không giận gì anh. Người anh có lỗi, là Quế Chi trong phòng mổ kia. Chuyện của hai người thuộc về vấn đề riêng tư, mà Trì Tuyết không có quyền trách mắng hay chì chiết gì cả.
Minh đứng ngoài cửa chờ thông báo, đôi mắt trống rỗng, Trì Tuyết thấy dáng vẻ anh thế này, muốn trách gì cũng không nổi nữa. Trì Tuyết chợt nghĩ, ngoài mình ra, người đau lòng nhất có lẽ là Minh.
Bác sĩ vừa đi ra, đã thông báo kết quả ngay.
"Cả hai người đều không phù hợp, bệnh nhân mang nhóm máu O Rh-, cả hai đều không cùng nhóm máu".
Minh ngẩn ra, Trì Tuyết cũng ngạc nhiên nhìn bác sĩ. Quế Chi và Minh vốn là chú cháu, sao lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703148/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.