Nếu một ngày không ngủ đầy bốn tiếng, sau đó đi xã giao đến tận hai giờ sáng thì sẽ như thế nào khi nhìn thấy giường ngủ? Kỷ Nhiên cho là mình không cần đến năm phút có thể ngủ say, nhưng vẫn như một quy trình đã vào nếp, khi mà anh mở mắt nhìn trần nhà tối om trong hơn một tiếng vẫn không thể nào ngủ được. 
Không phải là không muốn ngủ, mà chính xác là không thể ngủ được. Cảm giác mất ngủ chỉ đơn giản là một sự tịch mịch khi xung quanh chỉ có bóng đêm và tiếng chuông đồng hồ vẫn liên tục điểm bên tai. Anh thở dài, gạt phăng chăn lần mò xuống. 
Trong bóng đêm, anh mò mẫm ra được ban công gió lộng, ngước đầu có thể nhìn thấy chút trăng sáng nhạt nhoà phủ bạc lên lan can. Anh hút thứ thuốc tê liệt thần kinh vào đầu, trong một phút dường như anh không thể suy nghĩ gì cả. 
Đã bao lâu thế này rồi? Anh nhìn ánh sáng trăng trên cao, cho dù đêm yên tĩnh đến vậy nhưng anh cảm thấy phù phiếm làm sao. Anh nhớ ra gì đó nên đưa tay vào túi, lục một hồi. Anh định tìm lọ thuốc ngủ nhưng không thấy. Đột nhiên anh nhớ lại thuốc đã hết từ hai hôm trước chưa mua lại. Thế là anh không tìm thuốc ngủ nữa, chìm sâu trong làn khói xám đục. 
Kỷ Nhiên cứ ngồi như thế, mãi đến khi mấy sợi nắng đầu tiên lan đến soi rõ khuôn mặt mệt mỏi của anh, Kỷ Nhiên mới thay đồ đến họp báo. 
Kỷ Nhiên không thích xuất hiện trước truyền thông, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703143/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.