Trì Tuyết đến bệnh viện khá sớm, từ khi bắt đầu cho vào thăm bệnh nhân, cô đã đứng chờ trước mười lăm phút rồi. Trì Tuyết chưa ăn sáng, cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ăn uống, vừa mở cổng đã đi vào tìm đến phòng bệnh của Quế Chi. Một ngày như mọi ngày, Quế Chi vẫn nằm trên giường bệnh, chưa biết ngày nào tỉnh dậy. Trì Tuyết bước vào trong phòng, chun mũi vì mùi thuốc sát khuẩn, bước dài đến cạnh giường rồi ngắm nhìn gương mặt của Quế Chi. 
Quế Chi hôn mê đã nhiều ngày, Trì Tuyết ngày nào cũng đến đây thăm cô, thành ra giờ nó đã thành thói quen của Trì Tuyết , mỗi ngày chưa tới bệnh viện thì chưa an tâm làm việc gì. 
Trì Tuyết cầm bó hoa sen vào bình cắm, lá sen xanh, hoa sen hồng còn búp chưa nở bung, hương rất nhạt, đến nỗi không chăm chú sẽ bỏ qua hương hoa ngay. Trì Tuyết cắm xong hoa, đặt bên cạnh đầu giường Quế Chi, rồi nắm bàn tay của Quế Chi. 
“Tớ tới rồi này, sáng nay còn chưa ăn sáng đã đến thăm cậu rồi. Cậu thấy tớ tốt với cậu chưa?" 
Trì Tuyết nghe nói tuy hôn mê, nhưng nếu nói chuyện thì người bệnh vẫn có thể nghe được, chẳng biết là thật hay không. Dù đúng dù sai, thì Trì Tuyết vẫn muốn nói chuyện với Quế Chi, bởi lẽ ngoài Quế Chi, hiện giờ cô chẳng biết nói cùng ai nữa cả. Trì Tuyết ngồi một hồi lâu, mới thở dài. 
"Quế Chi, tớ phải làm sao với anh ấy bây giờ." 
Trì Tuyết rũ mắt, cảm xúc biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703136/chuong-118.html