Trì Tuyết dùng hơn một tuần không kiếm được nhà trọ nào tầm giá, mãi cho đến khi Herry Nguyễn xuất hiện trước mặt cô như một vị thần, cô mới biết ở đất này không có mối quan hệ làm gì cũng khó khăn. Herry Nguyễn chưa đầy một buổi sáng đã dẫn cô đến những nơi trọ ổn, thậm chí còn có cả căn hộ cho thuê giá cực rẻ, xung quanh còn an ninh yên tĩnh không có gì để chê. Nếu như không phải chủ cần ra nước ngoài, chưa kiếm được người mua thì sẽ không cho thuê rẻ bèo như vậy. Trì Tuyết sợ mình phân vân thì sẽ lỡ mất căn hộ, nên đành phải đặt cọc sáu tháng cho chủ nhà. 
Vậy mà một buổi sáng, Herry lại sắn tay áo giúp cô chuyển đồ đạc đến đây, Trì Tuyết dọn nhà, lau hết cửa gương, mua thêm một ít vật dụng trong nhà. Đây là theo mô hình gia đình, nên có phòng ngủ, có phòng khách, còn có bếp nhỏ để nấu ăn, Trì Tuyết càng nhìn càng thích, Herry còn giúp cô cả sáng nên cô chỉ biết cảm ơn anh bày tỏ sự cảm kích của mình. 
Herry nhìn Trì Tuyết cảm ơn đến lần thứ mười thì khóc không được cười chẳng xong. 
“Được rồi, sao em cứ cảm ơn mãi thế. Khách sáo quá đi mất." 
Trì Tuyết nhớ đến có người cũng từng nói mình chỉ biết cảm ơn, vậy là thôi không cảm ơn nữa, bù lại, cô nói với anh: "Vậy nếu có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói, anh giúp tôi nhiều như vậy tôi không quen." 
Herry ngồi đối diện với Trì Tuyết, uống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703133/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.